TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 221

thở em thơm mùi táo, ngực em là hai chùm nho, vòm họng em là rượu nồng
ngây ngất thấm vào tim yêu, chảy tràn qua răng môi anh. Nàng là ai, hỡi
người con gái rạng rỡ như ánh bình mình, thanh khiết như ánh trăng, trong
sáng như ánh dương, khủng khiếp như đoàn hùng binh rợp cờ xí?
Lạy Chúa, khi tâm hồn ngây ngất, phẩm hạnh duy nhất là được yêu người
mình gặp, hạnh phúc cao cả nhất là nắm được cái hiện hữu… Tôi nghĩ
những lời tiên tri cuối cùng đã thành hiện thực, khi nàng đổ trào lên tôi
dòng thác ngọt ngào khôn tả, toàn thân tôi dường như biến thành một con
mắt, có thể nhìn được phía sau, và tôi đột nhiên nhìn thấy rõ vạn vật chung
quanh. Tôi hiểu rằng từ tình yêu đã phát sinh sự hợp nhất, sự dịu dàng, điều
thiện, nụ hôn và sự viên mãn, như tôi đã từng nghe nói nhưng lại tưởng nói
đến điều gì khác. Khi gần đến đỉnh khoái lạc, tôi thoáng nhớ rằng có lẽ đêm
đó tôi đã bị con Quỷ dâm dục hớp hồn, con Quỷ bị đọa nay đã hiện nguyên
hình quỉ quái trước một linh hồn đang ngây ngất hỏi: “Mi là ai” mà biết
cách cướp linh hồn ta, cám dỗ thân xác ta. Nhưng tôi lập tức tin rằng điều
tôi đắn đo mới chính thực quỷ quái, vì chẳng có gì tốt đẹp, thiêng liêng hơn
điều tôi đang trải nghiệm, mà sự ngọt ngào cứ mỗi phút lại trào dâng
thêm…
Giờ đây, khi viết lại những dòng này, miêu tả cái giây phút khoái cảm ấy
mà tôi đã trải qua, tái sinh nó trên mảnh da này tay tôi còn run rẩy. Thôi,
chúng ta hãy quay về với sứ mệnh thuật các sự kiện trong ngày, và tất cả
nỗi bàng hoàng mình đã trót đắm chìm vào. Đấy, tôi đã kể các bạn nghe
điều tôi nhớ lại vào dịp đó và đã để ngòi bút yếu mềm của tôi, người viết sử
trung thành và chân thực, ngừng lại.
Tôi nằm, bên cạnh cô gái không biết trong bao lâu. Tay nàng xoa nhè nhẹ
lên thân thể đẫm mồ hôi của tôi. Lòng tôi lâng lâng bồi hồi, như ánh lửa
cuối cùng chập chờn tắt dần dưới đồng tro tàn, khi lửa ngọn đã tàn lụi. Tôi
sẽ chẳng ngại ngần gọi một người được ban cho một kinh nghiệm tương tự
như thế trong đời là một người hạnh phúc, mặc dù khoảng khắc này rất
chóng vánh và hiếm hoi. Như thể mình không còn tồn tại, mình không biết
mình là ai, mình cảm thấy thấp kém và gần biến vào hư vô. Cả tâm hồn tôi
bị lôi cuốn đến nỗi đánh mất trí nhớ trong niềm hoan lạc; hẳn là sự rạng rỡ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.