TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 284

Umberto Eco

Tên của đóa hồng

Dịch giả: Đặng Thu Hương

NGÀY THỨ NĂM

KINH ĐẦU

Cuộc tranh luận

về sự cơ nghèo của Chúa Kitô

Tim tôi bị dày vò bởi trăm ngàn nỗi khắc khoải sau cảnh tượng đêm qua,
nên buổi sáng ngày thứ năm, khi tôi thức dậy, thì chuông báo Kinh Đầu đã
điểm. Thầy William lắc tôi thật mạnh, đe rằng hai phái đoàn sẽ gặp nhau
chốc lát nữa thôi. Tôi nhìn ra cửa sổ, chẳng thấy gì cả. Làn sương mù hôm
qua, giờ vẫn là lớp màn sữa đục phủ trùm lên toàn cao nguyên.
Khi bước ra ngoài, cảnh tu viện hiện ra ngỡ như chưa từng trông thấy nó
bao giờ. Từ xa xa, ta nhận ra được vài tòa nhà chính – như giáo đường, Đại
Dinh, nhà nguyện – dù vẫn mờ mờ ảo ảo như bóng lồng trong bóng, còn
các khu nhà khác thì đến gần mấy bước mới nhận ra. Đồ đạc và thú vật
dường như đột hiện lên từ cõi hư vô; người ta hiện hình lên như những
bóng ma, ban đầu màu xám, rồi dần dần, một cách khó khăn, mới nhận ra
mặt.
Sinh ra từ miền Bắc, tôi không quen với loại thời tiết mù sương này. Có lẽ
vào lúc khác, nó sẽ nhẹ nhàng gợi tôi nhớ đến những bình nguyên và lâu
đài nơi quê hương tôi. Nhưng sáng hôm nay, thời tiết này đau đớn thay, lại
giống với tâm hồn tôi quá, và nỗi buồn do nó đánh thức dậy cứ lớn dần lớn
dần khi tôi chậm bước đến nhà nguyện.
Còn cách nhà nguyện vài thước, tôi thấy Bernard Gui chia tay với một
người mà tôi chưa kịp nhận mặt. Khi người ấy đi qua, tôi mới biết là
Malachi. Huynh ấy nhìn quanh như một người phạm tội không muốn bị ai
bắt gặp.
Huynh không nhận ra tôi và bỏ đi. Bị óc hiếu kỳ thôi thúc, tôi đi theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.