TÊN SÁT NHÂN MERCEDES - Trang 472

chúng ta sẽ làm như thế.”

Bà lượn chiếc Tahoe đi mượn vào một ô trống, tắt máy xe và thở phào

nhẹ nhõm.

“Các bồ ơi, nhìn người ta xếp hàng kìa,” Dinah nói. “Phải có đến ti tỉ

người ở đây.”

“Đâu ra mà nhiều đến thế,” Tanya nói, “nhưng quả là nhiều thật. Tuy

nhiên họ sẽ sớm mở cửa thôi. Và chúng ta đã có chỗ ngồi rất tốt, nên đừng
có lo lắng về chuyện đó.”

“Mẹ vẫn giữ vé đấy chứ, phải không mẹ?”
Tanya trịnh trọng kiểm tra xắc tay. “Cất chúng ở đây này, con yêu.”
“Và bọn con có thể mua đồ lưu niệm chứ ạ?”
“Mỗi đứa một thứ thôi, và không đắt hơn mười đô la.”
“Cháu có tiền riêng mà, bác Robinson,” Betsy nói khi họ ra khỏi chiếc

Tahoe. Đám con gái hơi hồi hộp trước cảnh tượng đám đông mỗi lúc một
lớn dần bên ngoài MAC. Chúng ríu vào nhau, bốn cái bóng của chúng trộn
thành một vũng tối duy nhất trong ánh nắng cuối ngày gay gắt.

“Bác chắc chắn là cháu có, Bets ạ, nhưng cái này là bác tặng,” Tanya

nói. “Giờ thì nghe này, các cô bé. Bác muốn các cháu đưa tiền và điện thoại
để bác cầm cho an toàn. Thỉnh thoảng vẫn có bọn móc túi những sự kiện
công cộng lớn như thế này. Bác sẽ hoàn trả mọi thứ khi chúng ta an toàn ở
ghế của mình, nhưng không được nhắn tin hoặc gọi điện khi buổi biểu diễn
bắt đầu - chúng ta có thống nhất thế không nhỉ?”

“Trước tiên mỗi đứa có thể chụp một bức ảnh được không ạ, bác

Robinson?” Hilda hỏi.

“Được, mỗi đứa một bức thôi.”
“Hai!” Barbara xin xỏ.
“Được rồi, hai. Nhưng nhanh lên đấy.”
Mỗi đứa chụp hai bức ảnh, hứa hẹn gửi mail cho nhau, để ai cũng có

một bộ ảnh hoàn chỉnh. Tanya cũng tự chụp đôi tấm, bốn cô bé túm vào và
quàng tay qua vai nhau. Bà nghĩ nhìn chúng thật đáng yêu.

“Được rồi, các quý cô, giao nộp tiền và điện thoại ra đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.