“Chúng có thể bị bán lại hoặc được hợp đồng với những hãng tàu chở
khách khác”, Yin Tsang nói ngay. “Chúng ta hãy nhìn thẳng vào vấn đề.
Ông đã có quá nhiều lợi nhuận trong mấy năm gần đây. Ông đâu có sắp phá
sản. Đây chỉ là một chuyện nhỏ đối với ông để đa dạng hóa Công ty Hàng
hải Trách nhiệm Hữu hạn Qin Shang thành thị trường Phương Tây. Ông là
một nhà kinh doanh khôn ngoan, Qin Shang. Ông sẽ tồn tại dù không cần
tới ân huệ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”.
“Cách bay của một con ó không thể thực hiện với cặp cánh của một
con chim sẻ”, Qin Shang triết lý.
Yin Tsang đặt cái tách xuống và đứng lên. “Tôi phải đi bây giờ. Máy
bay của tôi đang đợi để đưa tôi trở về Bắc Kinh”.
“Tôi hiểu”, Qin Shang nói, khô khốc. “Với tư cách Bộ trưởng Nội vụ,
ông là một người bận rộn vì phải quyết định nhiều vấn đề”.
Yin Tsang lưu ý nội dung câu nói nhưng không trả lời. Nhiệm vụ
chẳng vui vẻ gì của ông ta đã hoàn thành, ông ta cộc lốc cúi đầu rồi vào
thang máy. Ngay sau khi cửa thang máy đóng lại. Qin Shang quay lại bàn
giấy và nói vào máy điện thoại nội bộ. “Bảo Pavel Gavrovioh đến gặp tôi”.
Năm phút sau, một người đàn ông cao lớn nhưng cân đối với gương
mặt mang những nét của người Slav và mái tóc màu đen dày chải ngược về
phía sau vắt qua đầu, bước ra từ thang máy. Y rảo bước qua căn phòng và
đứng lại trước bàn giấy của Qin Shang.
(Người Slav: nhóm người sống ở Đông, Trung và Bắc Âu,
nói tiếng Slave, gồm người Nga, Ba Lan, Czechs, Serbia, Slovakia. Bulgary, YugoSlavia...)
Qin Shang nhìn lên gã sếp bọn cưỡng chế của hắn, từng là nhân viên
chìm giỏi nhất và đáng tin cậy nhất về mọi mặt của Slovakia. Là một sát thủ
chuyên nghiệp có ít đối thủ ngang tầm trong các môn võ thể thao, Pavel
Gavrovich được hưởng một mức lương cao ngất để từ bỏ vị trí cao cấp
trong Bộ Quốc phòng Slovakia để đến làm việc cho Qin Shang. Gavrovich
chấp nhận ngay đề nghị không quá một phút sau đó.
“Một đối thủ của tôi sở hữu một tuyến vận tải đường biển hạ cấp đang
cố tìm cách chọc tức tôi. Tên hắn là Quan Ting. Cậu hãy vui lòng tạo ra một
tai nạn thật khéo dành cho hắn”.
Gavrovich im lặng gật đầu, quay người trên gót chân và vào lại thang
máy đáng đợi, chẳng hề thốt một tiếng.
***
Sáng hôm sau, trong lúc Qin Shang ngồi một mình trong phòng ăn
của hắn tại tòa nhà trên sân thượng và đọc lướt qua nhiều nhật báo ngoại