THÁC LŨ - Trang 186

“Chúng ta chẳng còn gì để làm ở đây nữa. Hãy cuốn gói và về nhà

thôi”.

“Hình như có vấn đề đấy”.
Pitt liếc xéo Giordino. “Sao ?”
Giordino gật đầu ra ngoài. “Chúng ta có khách đến viếng”.
Ngay trước mũi tàu ngầm, ba gã thợ lặn hiện ra từ màn nước màu

xanh lục, bơi về phía họ như những con quỉ độc ác trong những bộ quần áo
lặn màu đen.

“Cậu nghĩ gì về số tiền phạt do xâm nhập trái phép vào những vùng

này ?”

“Tôi cóc biết, nhưng tôi cá nó sẽ nhiều hơn một cú vỗ nhẹ lên cổ tay

đấy”.

Giordino quan sát những gã thợ lặn đang đến gần. Một gã ở giữa, hai

gã kia bơi vòng theo sườn tàu. “Lạ lùng nhất là chúng đã không phát hiện
chúng ta sớm hơn, trước khi chúng ta lục soát lần cuối ngay dưới đường
mớn nước”.

“Có kẻ nào đó đã nhìn xuống từ mạn tàu và báo cáo có một con quỉ

màu xanh lục trông rất buồn cười”, Pitt nói, vừa nhăn mặt làm hề.

“Tôi nghiêm chỉnh đấy. Hầu như chúng đã ngồi lại với
nhau và theo dõi chúng ta cho đến phút cuối”.
“Chúng có vẻ nổi điên không ?”
“Không thấy chúng mang theo hoa và bánh kẹo”.
“Vũ khí ?”
“Trông giống loại súng trường bắn dưới nước Mosby”.
Mosby là loại vũ khí rất khó chịu, dùng để bắn một tên lửa với một

đầu nổ nhỏ xuyên qua nước. Dù nó phá hủy mô tế bào con người nhưng Pitt
không tin nó có thể gây thiệt hại trầm trọng cho một tàu ngầm có thể chịu
đựng áp suất của nước ở dưới sâu. “Điều tồi tệ nhất chúng ta có thể chờ đợi
là vài vết trầy trụa và vài dấu răng”.

“Đừng gáy sớm”, Giordino nói, vẫn chăm chú nhìn đám thợ lặn đang

đến gần như một bác sĩ theo dõi một tia X-quang. “Bọn này đang
chuẩn bị phối hợp tấn công. Trong những nón trùm đầu của chúng chắc
chắn phải có những điện đài truyền tin mini.

Thân tàu áp suất cao của chúng ta có thể chịu đựng vài cú nện mạnh,

nhưng nếu có một phát đạn may mắn trúng vào những ống phản lực thì
chúng ta sẽ hết linh ngay”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.