THÁC LŨ - Trang 316

“Khó khăn gì chuyện đó”, Pitt thản nhiên trả lời. “Dù giàu sụ và đầy

quyền lực, hắn vẫn mặc quần bằng cách thọc một chân vào một ống quần
như tôi. Tôi nghĩ có thể sẽ rất thú vị nếu hắn cũng ngoái cổ để nhìn qua vai
như những nạn nhân còn lại của hắn thôi”.

“Tất nhiên ông nói đùa”, ông Monroe nói, có sự coi thường trong

giọng nói. “Ông không thực sự âm mưu ám sát Qin Shang".

Pitt trả lời, giọng bình thản. “Ồ, nhưng tôi làm đấy. Giống như trong

một cuốn phim cũ về miền tây, đó sẽ là hắn hoặc tôi, và lần sau tôi có ý
định sẽ nổ súng trước".

Ông Monroe có vẻ lo lắng. Ông nhìn qua bàn họp về phía ông Hill và

Davis. Rồi ông tập trung vào ông Sandecker. “Thưa Đô đốc, tôi tổ chức
cuộc họp này với hy vọng mời ông Pitt cộng tác trong chiến dịch của chúng
tôi. Nhưng có vẻ như ông ấy đã biến thành một khẩu pháo đã khai hỏa. Vì
ông Pitt thuộc thẩm quyền của ngài, tôi tha thiết đề nghị ngài xem xét để
ông ấy lánh mặt. Ông Peter đây sẽ thu xếp việc bảo vệ ông ấy trong một
ngôi nhà an toàn trên một bờ biển nào đó tại Maino".

"Còn Julia ?" Pitt hỏi. “Ông định tạo sự an toàn sau này cho cô ấy

bằng cách nào ?”

“Cô Lee là một nhân viên của Cục Nhập cư”, ông Harper nói với

giọng điệu của một viên chức. “Cô ấy sẽ tiếp tục tham gia vụ này. Một toán
gồm những nhân viên của chúng tôi sẽ theo dõi mọi động tĩnh của cô ấy.
Tôi bảo đảm cô Lee sẽ an toàn”.

Pitt nhìn qua bàn về phía ông Sandecker. “Ngài nghĩ thế nào, thưa Đô

đốc ?”

Ông Sandecker se bộ ria Thổ Nhĩ Kỳ của mình thành một mũi nhọn.

Chỉ có Pitt và Giordino nhận ra tia sáng của loài sói trong mắt ông. “Có vẻ
như chúng ta chẳng có lựa chọn gì nhiều trong chuyện này. Một ngôi nhà an
toàn có thể là nơi tốt nhất dành cho cậu để lánh mặt cho tới khi Qin Shang
và những hoạt động tội ác của hắn bị chấm dứt”.

Pitt nhẹ nhàng nói. “Vâng, tôi đoán tôi chẳng có gì nhiều để nói trong

chuyện này. Thôi thì tôi nên chấp nhận một ngôi nhà an toàn vậy”.

Ông Sandecker đâu có dễ dàng bị lừa dối bởi thái độ sẵn sàng chấp

nhận của Pitt. Ông biết anh chàng giám đốc các dự án đặc biệt của mình
chẳng mảy may có ý định rời khỏi căn phòng như một con cừu non. “Vậy
chuyện này coi như đã giải quyết xong”. Và ông đột ngột cười phá lên.

“Liệu tôi có thể hỏi ngài thấy có điều gì buồn cười, thưa Đô đốc ?”

Ông Monroe có vẻ bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.