THÁC LŨ - Trang 368

trống rỗng bên cạnh một nghĩa địa với những ngôi mộ cao hơn mặt đất,
những lăng mộ nhỏ dãi dầu mưa nắng đã bạc thếch. Thị trấn bị bỏ hoang
nhanh chóng lùi lại phía sau đường rẽ nước của chiếc xuồng nhỏ.

Sau cùng họ cũng ra khỏi con kênh. Mọi việc đào bới kết thúc tại một

con đường được đắp cao dẫn tới một xa lộ quan trọng. Tại chân con đường
đất gặp xa lộ, cao hơn mặt nước kênh rất nhiều, họ nhìn thấy một công trình
kiến trúc bằng bê tông trông giống như lối vào của một pháo đài xây ngầm
dưới đất. Nó được khóa chặt bởi một cánh cửa thép đồ sộ được hàn dính
vào ngạch cửa.

“Cậu nghĩ chúng cất giấu thứ gì trong đó ?” Giordino hỏi.
“Không phải những thứ chúng cần có ngay”, Pitt trả lời, vừa xem xét

cánh cửa qua cặp kính nhìn ban đêm. “Phải mất một giờ hoặc hơn để dùng
đuốc hàn mở nó ra”. Anh cũng xem xét một ống dẫn dây điện chạy từ cánh
cửa và biến mất trong dòng kênh bẩn thỉu. Anh tháo cặp kính nhìn ban đêm
xuống và hất đầu về phía bờ. “Đi thôi, chúng ta tìm chỗ giấu chiếc xuồng
rồi lên bờ”.

Giordino nhìn lên, ước tính và gật đầu. Họ chèo vào bờ rồi kéo chiếc

xuồng lên bãi. Con đường đắp bằng đất không dốc lắm nhưng cũng không
thoai thoải, và dài. Họ lên tới đỉnh và leo qua một thanh chắn, và hầu như bị
ném lùi lại xuống con dốc bởi một chiếc xe tải khổng lồ kéo rơ-moóc đột
ngột trờ tới. Được tô điểm bởi ánh sáng từ mặt trăng lưỡi liềm, cả một vùng
quê trước mặt họ như tắm dưới một biển ánh sáng huyền ảo.

Quang cảnh không hoàn toàn giống những gì họ mong đợi. Những

đèn chiếu trước đầu những chiếc xe trong dòng xe cộ loang loáng dọc theo
con đường cao tốc giống như những chuỗi hạt huỳnh quang trên thân thể
một con rắn vặn vẹo trên một mặt nước trống trải. Lúc họ đứng dó, một
chiếc tàu kéo khổng lồ có kích cỡ của một tòa nhà chung cư di chuyển qua,
kéo theo hai mươi chiếc xà lan trải dài gần bốn trăm mét. Phía trên và phía
dưới một thành phố lớn trên bờ đối diện, họ có thể thấy những bồn chứa
màu trắng sáng rực của những nhà máy lọc đầu và những thiết bị hóa dầu.

“Hay lắm”, Giordino lên tiếng trước, không một biểu cảm nào trong

giọng nói của anh. “Có phải đây là thời khắc thích hợp cho một bản hợp
xướng về ‘Dòng sông ông Già’ chăng ?”

“Sông Mississippi”, Pitt thì thầm. “Đó là Baton Rouge lên phía bắc

qua con sông. Kết thúc tuyến đường. Tại sao lại đào một con kênh dẫn đến
địa điểm đặc biệt này chứ ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.