THẠCH HẦU - Trang 207

“Tại sao một người đàn ông lại sợ một phụ nữ được?” Tống hỏi, thực

sự hoang mang. “Như thế là dương lại sợ âm. Đêm và ngày. Chúng không
nên tranh chấp nhau, mà nên hỗ trợ và lấp đầy nhau mới đúng.”

“Hồi đó những kẻ đủ gan mời tôi đi chơi chỉ muốn có một điều duy

nhất thôi.”

“À, là cái đó.”
“Phải, cái đó.”
“Năng lượng dục tình,” Tống nói, “là rất quan trọng, một trong những

phần quan trọng nhất trong khí, sức mạnh tinh thần. Nhưng nó chỉ lành
mạnh khi xuất phát từ một mối quan hệ hài hòa.”

Cô tự cười với mình. Đó đúng là một cụm từ cần phải thử ngay từ

cuộc hẹn đầu tiên: anh có quan tâm đến một mối quan hệ hài hòa không?

Sau khi hớp một ngụm trà nữa cô nói tiếp, “Rồi tôi sống cùng một

người đàn ông nọ trong một khoảng thời gian. Người cùng ngành.”

“Người gì cơ?” Tống hỏi.

“Ý tôi là anh ấy cũng là cảnh sát. Khoảng thời gian vui vẻ. Căng

thẳng, thách thức, tôi đoán vậy. Chúng tôi hẹn hò nhau ở trường bắn súng
và thi xem ai bắn tốt hơn. Chỉ có điều anh ta đã bị bắt. Nhận quà. Anh biết
ý tôi là gì chứ?”

Tống cười phá lên. “Tôi sống ở Trung Quốc cả đời, tất nhiên tôi biết

quà là gì. Và giờ,” anh nói thêm, “cô ở cùng với người mà cô đang làm việc
cùng.”

“Vâng.”

“Có lẽ đây chính là cội nguồn rắc rối,” Tống lặng lẽ nói, quan sát cô

còn chăm chú hơn trước.

“Sao anh lại nói vậy?” Cô hỏi một cách khó chịu.
“Tôi sẽ nói rằng cô là dương, từ đó có nghĩa là phía ngọn núi trước

ánh mặt trời. Dương là ánh sáng, sự chuyển động, tăng tiến, khuấy động, sự
mở đầu, mềm mại, mùa xuân và mùa hạ, sự sinh sôi. Đây rõ ràng là cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.