THẠCH HẦU - Trang 208

Nhưng dường như cô lại sống trong thế giới âm. Từ đó có nghĩa là mặt núi
khuất trong bóng râm. Nó là sự thu mình vào trong, bóng tối, tự sự, sự cứng
rắn và cái chết. Nó là kết thúc của vạn vật, mùa thu và mùa đông.” Anh
dừng lời. “Tôi nghĩ có lẽ sự nghịch tai trong bản thân cô chính là vì cô
không thành thật với bản chất dương của mình. Cô đã để âm lấn át quá sâu
trong cuộc đời mình. Đó có phải rắc rối của cô không?”

“Tôi... tôi không chắc nữa.”

“Tôi vừa mới gặp bác sĩ của Lincoln Rhyme.”
“Vâng?”
“Tôi có việc phải nói với cô.”

Điện thoại của cô đổ chuông và Sachs giật nảy trước âm thanh ấy.

Trong lúc với tay lấy điện thoại, cô nhận ra bàn tay Tống vẫn đặt trên cánh
tay cô.

Tống lùi lại ghế băng của mình và cô nghe máy, “Xin chào?”
“Thưa cô, cô đang ở chỗ quỷ quái nào đấy?” Là Lon Sellitto.

Cô không muốn nói ra nhưng khi liếc vào chiếc xe tuần tra bên kia

phố, cô có cảm giác họ có thể đã nói cho tay thám tử biết cô đang ở đâu. Cô
nói, “Với nhân chứng ấy, John Tống.”

“Tại sao?”
“Tôi cần hỏi thêm vài chuyện.”

Không phải một lời nói dối, cô nghĩ. Không hẳn.
“À, thế thì hỏi cho xong đi,” người đàn ông gắt gỏng. “Chúng tôi cần

cô ở đây, ở nhà Rhyme. Cần phải xem xét bằng chứng.”

Chúa ơi, cô nghĩ. Anh ta bị cái quỷ gì vậy?

“Tôi về ngay đây.”
“Đảm bảo là ngay đấy,” thám tử quát lên.
Bối rối vì thái độ của anh ta, cô cúp máy và nói với Tống, “tôi phải

đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.