THẠCH HẦU - Trang 206

“Giờ nhấc cánh tay lên đi.”
Cô làm theo và mặc dù vẫn còn chút đau nhức trong khớp xương, cô

tin là mình đang cảm thấy khá nhất trong khoảng thời gian gần đây. Cô
ngạc nhiên thốt lên. “Công hiệu thật.”

“Chỉ là tạm thời thôi. Châm cứu có tác dụng lâu dài hơn.”
“Tôi sẽ cân nhắc. Cảm ơn anh.” Cô liếc đồng hồ. “Tôi phải trở lại rồi.”
“Chờ đã,” Tống nói, giọng khẩn thiết. “Tôi còn chưa chẩn bệnh xong.”

Anh nắm tay cô, quan sát những móng tay và lớp da bị cắn. Thường thì cô
rất tự ti về những thói xấu này của mình. Nhưng cô lại không hề cảm thấy
hổ thẹn chút nào trước sự quan sát của người đàn ông này.

“Ở Trung Quốc các bác sĩ quan sát, chạm và nói chuyện để quyết định

điều gì đang làm phiền bệnh nhân của họ. Việc biết rõ tâm trí bệnh nhân -
vui, buồn, lo lắng, tham vọng, tuyệt vọng - là điều mấu chốt.” Anh nhìn
chăm chú vào mắt cô. “Trong cơ thể cô có nhiều sự mất cân bằng hơn nữa.
Cô muốn có điều không thể có được. Hoặc cô nghĩ là mình không thể có
được. Nó đang gây ra nhiều rắc rối.” Anh nhìn về phần móng tay cô.

“Tôi muốn sự cân bằng nào kia?”
“Tôi không chắc. Có thể là một gia đình. Tình yêu. Bố mẹ cô đã mất,

tôi cảm giác như vậy.”

“Bố tôi.”
“Với cô việc đó rất khó khăn.”
“Vâng, đúng rồi.”

“Còn người yêu? Cô đã gặp rắc rối với các bạn tình?”
“Hồi còn đi học tôi làm họ chết khiếp, tôi có thể lái xe nhanh hơn hầu

hết bọn con trai.” Câu nói này vốn là một câu đùa, mặc dù nó là sự thật,
nhưng Tống không hề cười.

“Tiếp đi,” anh khuyến khích.

“Khi còn là người mẫu thì những người đàn ông xứng đáng mời tôi đi

thì lại sợ tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.