THẠCH HẦU - Trang 231

“Phải.” Rồi Trương có một ý nghĩ phiền muộn. “Nhà họ Vũ! Quỷ có

thể tìm được họ. Họ đã kiếm căn hộ thông qua môi giới của Mã. Con phải
cảnh báo anh ấy.” Anh bước ra cửa.

“Không,” cha anh nói. “Con không thể cứu một người khỏi sự ngu

xuẩn của chính anh ta.”

“Anh ấy cũng có gia đình. Có vợ, có con. Chúng ta không thể để họ

chết được.”

Trương Kiệt Chi nghĩ ngợi một lát. Rốt cuộc ông nói, “Thôi được,

nhưng đừng tự đi con ạ. Gọi lại cho cô gái kia. Bảo cô ấy chuyển lời nhắn
cho Vũ, cảnh báo anh ta.”

Trương nhấc điện thoại lên và bấm số. Anh nói chuyện với cô gái

trong văn phòng Mã một lần nữa và bảo cô ta gửi tin nhắn cho Vũ. “Bảo
anh ấy đi ngay. Anh ấy và gia đình đang gặp nguy hiểm lớn. Cô sẽ nói với
anh ấy như vậy chứ?”

“Rồi, rồi,” cô ta nói nhưng rõ ràng là đang buồn khổ và Trương không

thể biết được cô ta có thực sự làm như anh yêu cầu hay không.

Cha anh nhắm mắt và nằm lại trên sô pha. Trương quấn chăn quanh

chân ông. Ông cần phải đi khám bác sĩ thật sớm.

Quá nhiều việc phải làm, quá nhiều thứ phải đề phòng. Trong một

thoáng anh bị choáng ngợp vì sự tuyệt vọng. Anh nghĩ đến lá bùa bác sĩ
John Tống vẫn mang, Tôn Ngộ Không. Trong hầm tàu anh ta đã để bé
Ronald chơi với nó và kể cho bé nghe về câu chuyện của vua khỉ. Một
trong số đó là các vị thần đã trừng phạt Tôn Ngộ Không vì tội vô sỉ bằng
cách vùi nó dưới một ngọn núi khổng lồ. Đây chính là cảm giác của Sam
Trương ngay lúc này, bị hàng tấn sợ hãi và bất an vùi dập.

Nhưng rồi ánh mắt anh trở lại với gia đình mình và gánh nặng nhẹ đi

phần nào.

William đang cười với điều gì đó trên tivi; Trương tin rằng đây là lần

đầu tiên con trai cả của anh thoát khỏi tinh thần giận dữ và chua chát của nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.