THẠCH HẦU - Trang 239

Cô bé tuổi teen đã lên kế hoạch học ngành thời trang ở Bắc Kinh và

trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, có lẽ là sau khoảng một hai năm làm
người mẫu.

Nhưng giờ cha cô đã hủy hoại tất cả.

Cô ngồi phịch xuống giường, giận dữ kéo lớp vải đểu của bộ quần áo

chạy rẻ tiền, muốn xé nó thành trăm mảnh.

Giờ cô biết phải làm gì với cuộc đời mình đây?
Làm việc trong nhà máy, may những miếng vải tồi tàn như thế này lại

với nhau. Kiếm hai trăm tệ một tháng và đưa số tiền đó cho ông bố bà mẹ
thảm hại của cô. Có lẽ đó sẽ là cách cô sống nốt phần đời còn lại.

Đó sẽ là sự nghiệp của cô trong ngành thời trang. Làm nô lệ... Cô là...
Một tiếng gõ cửa gấp gáp chen ngang dòng suy nghĩ của cô.
Há hốc miệng sợ hãi, cô bật dậy, tưởng tượng tên xạ thủ trên chiếc bè

với khẩu súng trong tay. Tiếng bụp của những phát súng khi hắn giết các
nạn nhân đang chìm. Cô đi vào phòng khách và bật nhỏ tiếng tivi lại.
Lương nhìn lên với một cái cau mày nhưng cô chạm vào môi nó để bảo nó
im lặng.

Giọng một người phụ nữ gọi. “Anh Vũ? Anh có đó không, anh Vũ?

Tôi có tin nhắn từ anh Trương đây.”

Kim Mỹ nhớ lại Trương chính là người đã cứu họ thoát khỏi hầm tàu

và lái chiếc bè vào bờ. Cô thích chú ấy. Cô cũng thích cả con trai chú, cậu
thanh niên với một cái tên nước ngoài, William. Cậu hờn dỗi và gày gò và
đẹp trai. Dễ thương nhưng là một mối nguy hiểm: rõ ràng cậu là một miếng
mồi của hội Tam hoàng.

“Chuyện này rất quan trọng,” người phụ nữ nói. “Nếu anh có trong đó

hãy mở cửa cho tôi. Làm ơn. Anh Trương nói anh đang gặp nguy hiểm. Tôi
làm việc với ông Mã. Ông ấy chết rồi. Anh cũng gặp nguy hiểm đấy. Anh
cần tìm chỗ ở mới. Tôi có thể giúp anh tìm được một nơi. Anh có nghe tôi
nói không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.