THẠCH HẦU - Trang 392

“Căn cứ Thủy quân lục chiến ở Huntington, có một bệnh viện. Họ có

một phòng điều trị bội áp ở đó.

“Ông ta có qua khỏi không?”

Ransom nói, “Trông không ổn lắm. Nhưng nếu ông ta đã sống được

sau hai mươi tư giờ dưới những điều kiện như vậy, tôi đoán là điều gì cũng
có thể.”

Cái lạnh dần dịu đi. Cô lau khô người và một lần nữa lại mặc quần bò,

áo sơ mi và áo len vào người, rồi nhanh chóng tới cầu tàu gọi cho Rhyme.
Bỏ qua luôn vài chi tiết trong cuộc phiêu lưu dưới nước của mình, cô kể
cho anh nghe mình đã tìm được vài bằng chứng. “Và có lẽ là một nhân
chứng nữa.”

“Một nhân chứng ư?”

Em tìm được một người vẫn còn sống trong con tàu đó. Vị thuyền

trưởng. Có vẻ như ông ấy đã đưa được vài người bị mắc kẹt trong hầm vào
khoang bếp sau khi con tàu chìm xuống. Nhưng ông ấy là người duy nhất
sống sót. Nếu chúng ta gặp may, ông ấy có thể cho chúng ta vài đầu mối
dẫn tới các hoạt động của Quỷ ở New York.”

“Ông ta đã nói gì chưa?”
“Ông ta bất tỉnh. Thậm chí họ còn chưa chắc ông ta có sống nổi

không, viêm phổi và giảm áp nặng. Bệnh viện sẽ gọi ngay khi họ biết được
điều gì đó. Tốt hơn ta nên bảo Lon cử người đến cho ông ta nữa. Quỷ sẽ
lùng theo ông ta nếu hắn biết ông ta vẫn còn sống.”

“Quay lại nhanh lên, Sachs. Chúng tôi nhớ em.”
Cô biết rõ đại từ nhân xưng kiểu hoàng gia “chúng tôi” kia, khi thốt ra

từ miệng Lincoln Rhyme, thực ra mang nghĩa là “tôi.”

Cô tập hợp các bằng chứng thu được dưới nước, lau khô lá thư cô tìm

thấy trong túi áo khoác của hắn bằng giấy ăn của nhà bếp trên tàu. Điều này
có thể làm nó bị hư hại ít nhiều, nhưng cô lo là càng bị ngấm nước biển lâu
lớp giấy sẽ càng bở mục đến mức không đọc nổi. Rhyme vẫn thường bảo
cô, việc khám nghiệm hiện trường lúc nào cũng cần những sự đánh đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.