THẠCH HẦU - Trang 46

khi cha cô mới mua nó hồi những năm bảy mươi. Giờ là lúc có thể cần tới
một chút tăng tốc, cô nghĩ, và lại lướt thêm phát nữa.

“Được rồi, chúng ta ổn rồi,” cảnh sát của đội ESU nói, rõ ràng là anh

ta thà tham gia một vụ xả súng còn hơn ngồi trong chiếc xe lao vun vút trên
đường Cao tốc Long Island như thế này.

Điện thoại của cô đổ chuông. Cô loay hoay với chiếc máy để trả lời.
“Thưa cô,” cảnh sát ESU hỏi, “có lẽ cô nên dùng mấy thiết bị rảnh tay

chăng? Tôi thì nghĩ như vậy tốt hơn.” Một anh chàng ăn mặc như Robocop
mà lại thốt ra câu ấy.

Cô cười phá lên, nhét tai nghe vào và ngồi thẳng dậy.

“Đi đến đâu rồi Sachs?” Rhyme hỏi.
“Đang đi nhanh hết mức. Nhưng mấy cây nữa chúng tôi sẽ rẽ vào

những con đường ven biển. Tôi có thể phải đi chậm đôi chút vì gặp đèn
đỏ.”

“Có thể?” Anh cảnh sát ESU lẩm bẩm.

“Có ai còn sống sót không, Rhyme?” Sachs hỏi.
“Chưa biết thêm điều gì,” anh trả lời. “Đội tuần tra duyên hải chỉ có

thể xác nhận hai chiếc bè. Có vẻ như hầu hết bọn họ đã không thoát ra
được.”

Sachs nói với nhà tội phạm học. “Tôi nghe ra cái giọng điệu đó đấy,

Rhyme. Đó không phải là lỗi của anh.”

“Tôi cảm ơn vì lời động viên của cô, Sachs. Nhưng đó không phải là

vấn đề. Này, cô có đang lái xe cẩn thận không?”

“Ồ có chứ,” cô nói và bình tĩnh xoay cỗ xe theo một vòng xoáy lệch

hẳn góc bốn mươi độ so với tâm đường, vậy mà tim cô không hề đập rộn
lên lấy một nhịp. Chiếc Camaro lại xoay thẳng ra như thể được dẫn bằng
dây và tiếp tục lao trên quốc lộ, tốc độ của nó đã được đẩy lên đến 140.
Viên cảnh sát ESU nhắm chặt mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.