THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 110

THẠCH TRỤ HUYẾT

Nguyễn Trần Bé

www.dtv-ebook.com

Phần VIII

Từ ngày Chứ Đa về Sủng Pả, A Pẩu như người mất hồn. Nó cứ im lìm

như một cái bóng. Hàng ngày nó vẫn học, nhưng chẳng biết thêm một chữ
nào. A Pa chán chẳng muốn dạy nó nữa. Những lúc đi cắt cỏ ngựa, đến chỗ
hai đứa từng ngồi trò chuyện, A Pẩu cứ thấy hiện lên trước mắt mình
gương mặt sáng sủa, rắn rỏi của Chứ Đa. Đêm nào nó cũng mơ được cùng
Chứ Đa học chữ, học võ và chơi những trò chơi quen thuộc. A Pa nhìn A
Pẩu buồn mà chẳng biết làm thế nào, ông chỉ còn biết nén tiếng thở dài.
Ông là người hiểu nhất tình cảm của hai đứa trẻ. Bản thân A Pa cũng thẫn
thờ như người mất hồn. Ông nhớ, ông tiếc đứa học trò thông minh, nhanh
nhẹn nhất mà ông từng dạy chữ, dạy võ. Điều ông buồn hơn cả, là từ khi
vắng Chứ Đa, thằng A Pẩu bỗng trở lại cái vẻ ngù ngờ đáng thương. Trước
đây hai đứa còn bên nhau chúng nó luôn quấn quýt, vui vẻ như anh em một
nhà.

A Pa ốm. Người ông cứ hết sốt nóng lại sốt rét. Những cơn đau trong

lồng ngực liên tục hành hạ khiến ông thấy tức thở. Các khớp xương ở chân
tay ông như bị ai đó đang vặn mạnh để tháo rời ra. Ông đau đớn vật vã đến
mất ăn, mất ngủ.

A Pẩu vội tìm thầy lang về bắt mạch, cắt thuốc cho cha nhưng không

thấy đỡ. Nó lo lắm. Càng lo, A Pẩu càng nghĩ nhiều tới Chứ Đa. Nó tin
rằng nếu Chứ Đa còn ở đây, gặp những lúc khó khăn như thế này thì nhất
định Chứ Đa sẽ biết cách lo liệu ổn thoả. A Pẩu bỗng ứa nước mắt vì nhớ
bạn. Nó gọi trong tâm tưởng: “Chứ Đa ơi! Bây giờ mày ở đâu? Mày có biết
A Pa đang ốm nặng lắm không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.