THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 194

- Đã kịp gặp nó đâu. Mẹ Mùa và bác Dính bảo để từ từ gặp sau. Chưa

kịp gặp nó thì tôi và mẹ Mùa đã phải chạy sang đây lánh nạn. Đêm qua có
người báo tin tên phó tướng của Chứ Đa cho quân đến giết chúng tôi, may
mà biết trước nên chạy kịp!

- Sao chúng lại giết bà Mùa? Bà ấy là mẹ của Chứ Đa cơ mà?

- Tôi không biết. Mẹ Mùa cũng không biết là vì sao!

- Chẳng lẽ Chứ Đa lại để yên cho quân Đại Thạch giết mẹ mình à?

Chắc là có uẩn khúc gì đây? Nhưng là cái gì mới được chứ? Khó hiểu thật!

Thấy Sè Páo thở dài, A Pẩu cũng thở dài. Lát sau nó nói:

- Lúc đầu nghe báo tin dữ mẹ Mùa không tin đâu. Tôi phải giục mãi

mẹ mới chịu lên ngựa. Chạy được nửa đường ngoái lại thấy nhà mình bị
cháy, lúc ấy mẹ mới tin. Suýt nữa mẹ còn rơi khỏi yên ngựa!

Sè Páo nhìn A Pẩu thật lâu. Đoạn anh hỏi nó một câu rất khó trả lời:

- Nếu có ai bảo A Pẩu cùng họ đi giết Chứ Đa thì A Pẩu có làm theo

không?

A Pẩu lặng yên không nói gì. Nó hướng cặp mắt hiền lành nhìn lên

trời cao, rồi nhìn xuống đất như thể tìm kiếm một ông Tiên hay ông Bụt
nào đó có thể giúp nó nói ra được cái điều nó nghĩ. Mãi sau A Pẩu mới cất
nổi lời:

- Việc này phải hỏi mẹ Mùa. Mẹ bảo thế nào thì làm thế ấy!

Nghe A Pẩu nói thế Sè Páo gật đầu. A Pẩu chẳng hiểu Sè Páo gật đầu

vì cái gì, nhưng nó thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Sè Páo dẫn A Pẩu đi xem thung thổ. Đến một bãi đất rộng mọc toàn

một thứ cỏ gianh, Sè Páo có vẻ ưng ý. Anh nói với A Pẩu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.