THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 48

vã tìm nơi tránh gió. Mùa cảm thấy lẻ loi, cô độc và yếu đuối trước trận
cuồng phong bất chợt của thiên nhiên. Mùa vội chạy về phía trước mặt, vừa
chạy vừa ngửa cổ lên trời gọi Chư Pấu, gọi Chứ Đa, cứ như thể hai cha con
họ đang ở ngay trên đầu mình. Có cái gì cớp nhớp dưới chân. Mùa nhìn
xuống và giật mình rú lên. Trước mắt Mùa là đầu lâu Chư Pấu cùng những
khúc xương chân tay, những dẻ xương sườn đã thâm đen lẫn trong lần áo tà
pủ rách tướp. Đôi mắt Chư Pấu trợn trừng, lưỡi thè ra lặt lẽo từ trong cái
miệng đầy bọt dãi! Mùa gục xuống bên phần thi thể còn sót lại của chồng.
Chiếc khăn vuông thổ cẩm dệt bằng sợi lanh bung ra, phủ lên đầu lâu Chư
Pấu. Mùa vừa bò quanh vừa hét lên hoảng loạn. Tiếng hét của Mùa chìm
lẫn trong tiếng sấm, tiếng gào thét của trận cuồng phong!...

Trời bắt đầu mưa. Mưa sầm sập như thác đổ. Đá lở lăn lông lốc theo

những dòng nước trắng xoá. Đất đá cuốn theo dòng nước kết tụ thành đống
phủ lên phần thi thể còn lại của Chư Pấu, giống như một ngôi mộ mới đắp.

Mùa tỉnh lại, bỗng thấy khoẻ khắn lạ thường. Ngơ ngác trước ngôi mộ

Chư Pấu do thiên nhiên vùi đắp, đôi mắt Mùa nhìn nháo nhác xung quanh
như thể đang tìm những người đã đắp mộ cho chồng mình. Tịnh không một
bóng người. Cả một vùng không gian rộng lớn chỉ có đá và đá. Nhìn hết
tầm mắt chẳng thấy một ngôi nhà nào. Mùa ngỡ như mình đã lạc vào một
cõi hư vô. Bất ngờ Mùa ôm lấy ngôi mộ Chư Pấu kêu khóc vật vã, rồi lại
lịm đi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.