THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 88

nổi? Mình không thể trông chờ mãi vào vợ chồng Sè Páo. Mình phải ra đi.
Không thể để cho những người tốt như Lả, như Sè Páo phải khổ thêm nữa
vì mình.

** *

Sáng nay Mùa kêu mệt, bảo vợ chồng Lả cứ đi làm nương, còn mình

thì ở nhà lo cơm nước, lợn gà. Thấy vậy Lả lo lắng hỏi:

- Chị Mùa ốm à?

- Tôi không sao đâu. Đêm qua mất ngủ nên mệt chút thôi!

Sờ trán Mùa thấy không nóng, không lạnh, Lả yên tâm cùng chồng

đeo quẩy tấu lên nương. Nhưng khi nhìn vào mắt Mùa, Lả thấy có điều gì
không ổn. Trên đường lên nương, Lả bảo chồng:

- Chị Mùa nhất định có chuyện gì nên trông khác lắm.

- Chắc chẳng có chuyện gì đâu. Chị ấy mệt và nhớ con thôi mà! - Sè

Páo nói.

- Không, tôi nghĩ nhất định chị ấy đang giấu vợ chồng mình điều gì.

- Có gì mà giấu. Chị ấy nhớ con, lo nghĩ quá nên sinh ra thế.

Lời Sè Páo giúp cho Lả có phần yên tâm. Nhưng trong lòng chị vẫn cứ

thấy bất an. Linh tính mách bảo Lả về một điều gì đó mơ hồ, cứ lởn vởn
trước mắt chị.

Vun được một phần nương ngô, Lả gọi chồng:

- Sè Páo à, hôm nay về sớm thôi. Tôi đau cái lưng, mỏi cái gối rồi!

Trên đường về, thấy Lả đi nhanh, Sè Páo nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.