THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 162

đặt lên bàn cân.
- Điều gì thế?
- Hạnh phúc của một người phụ nữ, anh bạn của tôi ạ - Ông nghiêm nghị
nói.
Tôi chẳng biết nói gì hơn.
- Đã đến lúc phải quyết định - Poirot tiếp - nhưng tôi lại do dự. Bởi vì anh
thấy đấy, tôi đang đặt lớn. Không ai, ngoại trừ tôi ra, Hercule Poirot, lại
dám liều lĩnh làm như vậy.
Rồi ông kiêu hãnh vỗ ngực.
Sau khi kính cẩn chờ đợi vài phút, để khỏi làm hỏng tác dụng của mình, tôi
chuyển lời của Laurence cho ông.
- À! À! - Ông kêu lớn - thế ra anh ta đã tìm ra chiếc tách cà-phê bị mất rồi.
Tốt lắm. Anh ta thông minh hơn vẻ bề ngoài, cái anh chàng Laurence mặt
dài của anh đấy.
Tôi không đánh giá cao sự thông minh của Laurence lắm, nhưng tôi tránh
không cãi với Poirot mà chỉ nhẹ nhàng trách ông đã quên mất những gì tôi
nói với ông về những ngày nghỉ của Cynthia.
- Đúng vậy! Tôi có cái sàng thay vào chỗ bộ óc. Nhưng cô gái kia đã tỏ ra
tử tế. Cô đã tỏ ra tội nghiệp cho sự thất vọng của tôi và đã chỉ cho tôi xem
tất cả với một cử chỉ duyên dáng nhất.
- Ồ! Thế thì tốt lắm. Ông sẽ phải đến vào ngày khác để dùng trà với
Cynthia đấy.
Sau đó tôi nói với ông về bức thư.
- Tôi lấy làm tiếc - ông nói - Bởi vì tôi hy vọng ít nhiều vào vấn đề bức thư
đó. Nhưng không nên như thế. Cần phải giải vấn đề từ bên trong kia (ông
đập vào trán mình). Chính những tế bào chất xám nhỏ này có nhiệm vụ
phải làm sáng tỏ bí mật này.
Rồi ông bỗng nói:
- Anh là chuyên viên về dấu tay, phải không anh bạn?
- Không - tôi đáp, khá ngạc nhiên - Tôi biết không có hai dấu tay nào giống
hệt nhau cả, nhưng hiểu biết của tôi chỉ dùng lại ở bấy nhiêu đó thôi.
- Đúng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.