động trên khuôn mặt anh thuyết phục được tôi ngay rằng có chuyện gì khác
thường xảy ra.
- Có chuyện gì vậy? - tôi hỏi , vừa ngồi dậy trên giường vừa cố gắng tập
trung suy nghĩ của mình.
- Chúng tôi e rằng mẹ tôi bị bệnh nặng. Bà ấy bị lên cơn đau. Khổ thay, bà
ta lại khóa chặt cửa phòng.
- Tôi đến ngay.
Phóng ra khỏi giường, tôi choàng chiếc áo ngủ và bước theo Laurence dọc
hành lang đến cánh phải của ngôi nhà.
John Cavendish đến bên chúng tôi, và tôi trông thấy các gia nhân với vẻ sợ
hãi và kinh ngạc. Laurence quay sang chúng tôi:
- Phải làm gì đây?
Tôi chưa bao giờ thấy anh ta do dự như lúc này. John lay mạnh tay nắm cửa
phòng bà Inglethorp nhưng vô hiệu. Cánh cửa rõ ràng bị khóa trái hoặc cài
then. Từ phía trong phòng, chúng tôi nghe thấy những tiếng kêu đáng lo
ngại. Cần thiết phải hành động ngay.
- Hãy thử vào bằng lối cửa phòng của ông Inglethorp - Dorcas kêu - Ồ! Tội
nghiệp cho bà chủ.
Tôi bất chợt nhận ra rằng Alfred Inglethorp không có mặt bên chúng tôi, và
chỉ có một mình hắn là không thấy xuất hiện. John mở cửa phòng hắn ra:
căn phòng chìm trong bóng tối. Nhưng Laurence theo sau với cây nến, và
nhờ ánh sáng leo lét ấy, chúng tôi nhận thấy rằng trên giường không có
người. Chúng tôi đến bên cánh cửa ăn thông sang phòng bên cạnh ngay. Nó
cũng bị khóa trái hoặc cài then từ phía bên trong. Làm gì đây?
- Ồ! Lạy Chúa, thưa ông! - Dorcas rên tỉ, vừa vặn vẹo tay chân - Làm sao
đây?
- Cần phải phá cửa. Nhưng sẽ không dễ dàng đâu. Hãy sai người hầu phòng
nào đi bảo Bill cho tìm ngay bác sĩ Wilkins. Trong khi chờ đợi, chúng ta sẽ