THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 39

hiện cái mà tôi đoán là hô hấp nhân tạo. Ông ra lệnh ngắn gọn cho gia
nhân. Bằng cửa chỉ đầy uy quyền, ông đuổi tất cả chúng tôi ra đến cửa.
Chúng tôi nhìn ông như bị mê hoặc, mặc dù mỗi người trong chúng tôi đếu
thầm đoán rằng đã quá muộn và không còn gì để có thể làm nữa cả. Tôi
thấy, qua nét mặt của ông, rằng ngay cả ông bác sĩ cũng ít có hy vọng gì.

Cuối cùng thì ông ngưng công việc ấy, vừa trịnh trọng lắc đầu. Đúng lúc
đó, chúng tôi nghe thấy những tiếng chân trong hành lang, và bác sĩ
Wilkins, vị bác sĩ quen thuộc của bà Inglethorp, một người đàn ông nhỏ thó
mập mạp và có vẻ quan trọng, bước vào, vẻ bận rộn.

Bằng vài lời, bác sĩ Bauerstein giải thích rằng ông đi ngang qua cửa rào
Styles đúng vào lúc xe hơi chạy ra, và đã nhanh chân chạy vào nhà trong
khi người ta đi gọi bác sĩ Wilkins. Ông đưa tay chỉ chiếc giường.
- Thật đáng buồn! Thật đáng buồn! - Bác sĩ Wilkins khẽ nói - Tội nghiệp
cho người phụ nữ đáng mến. Bà ta luôn luôn làm việc quá sức, quá mức, và
đi ngược mọi lời khuyên của tôi. Tôi đã báo trước với bà ấy. Tim bà ta còn
lâu mới khỏe mạnh. Hãy từ từ thôi, tôi đã nói như thế với bà ấy. Từ từ thôi.
Nhưng không, sự hăng say của bà đối với những công việc từ thiện quá to
lớn. Thiên nhiên đã cưỡng lại. Thiên nhiên đã cưỡng lại.

Tôi nhận thấy rằng bác sĩ Bauerstein nhìn viên bác sĩ miền quê chăm chăm.
- Những cơn co giật mạnh một cách đặc biệt, bác sĩ Wilkins ạ. Tôi tiếc rằng
ông đã không đến được đúng lúc để quan sát. Chúng có tính chất hoàn
toàn… giống như bệnh uốn ván.
- Ồ! - bác sĩ Wilkins kêu lên.
- Tôi muốn hội ý riêng với ông - bác sĩ Bauerstein nói.
Quay sang John:
- Ông không thấy bất tiện chứ?
- Tất nhiên là không.

Tất cả chúng tôi bước ra hành lang, để hai người bác sĩ ở lại với nhau và tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.