THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 45

Ông mở cửa ngay và tôi theo ông đến tận phòng ngủ. Ở đó, ngồi vào một
chiếc ghế bành, tôi kể hết mọi chuyện cho ông nghe, không giấu diếm và
cũng chẳng bỏ sót điều gì cả, trong khi ông sửa soạn một cách tỉ mỉ.
Tôi cho ông biết về những lời nói cuối cùng của bà Inglethorp, về sự vắng
mặt của chồng bà ta, về trận cãi vã hôm trước, về mẩu đối thoại mà tôi đã
nghe thấy giữa Mary và mẹ chồng, về sự bất hòa giữa bà Inglethorp và
Evelyn Howrad trước đó và về những lời dặn dò của cô này.

Tôi đã không được hoàn toàn rõ ràng như mong muốn. Tôi phải nhắc đi
nhắc lại nhiều lần, và thỉnh thoảng phải gợi nhớ lại một chi tiết bị bỏ quên.
Poirot mỉm cười đầy hảo ý với tôi.
- Anh hơi xúc động phải không? Tự nhiên thôi. Nhưng hãy từ từ, anh bạn ạ.
Sau này, khi chúng ta bình tĩnh hơn, chúng ta sẽ sắp xếp lại các sự kiện một
cách có hệ thống, cái nào vào chỗ nấy. Chúng ta sẽ xem xét và chọn lựa.
Chúng ta sẽ để sang một bên cái nào mà chúng ta cho là quan trọng. Còn
những cái khác thì… phù! (ông gồng gương mặt trẻ con của mình lên và
thổi một cách khá nực cười), chúng ta sẽ cho chúng bay mất.
- Tất cả những thứ đó thật hay - tôi bảo - nhưng ông làm sao phân biệt được
cái nào là quan trọng và cái nào là không chứ? Việc đó đối với tôi luôn luôn
rất khó.
Poirot lắc đầu mạnh mẽ. Ông xoắn bộ râu của mình với một sự chăm chút
lão luyện.
- Không đâu, này nhé. Một sự kiện này dẫn đến một sự kiện khác, và chúng
cứ tiếp tục như thế. Cái kế tiếp có phù hợp với cái trước không? Một cách
tuyệt vời. Được rồi! Chúng ta có thể tiếp tục. Thiếu một mắc xích trong sợi
dây ư? Chúng ta sẽ xem xét. Chúng ta sẽ tìm hiểu về cái sự kiện nhỏ bé kia,
cái sự kiện vô nghĩa có vẻ như không phù hợp với những cái khác; chúng ta
sẽ đặt đây này.
Ông phác một cửa chỉ.
- Quan trọng lắm đấy! Tiên quyết đấy!
- Vâng… vâng!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.