THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 63

nhiên biết mấy nếu biết được rằng muối bọt dùng ở nhà bếp của cô chính là
chất Strychnin, một trong những thứ độc dược mạnh nhất mà người ta được
biết. Tôi cảm phục sự điềm tĩnh của Poirot. Sự tự chủ của ông thật đáng
ngạc nhiên. Tôi nóng lòng chờ đợi câu hỏi tiếp theo, nhưng nó làm tôi thất
vọng.
- Khi cô bước vào phòng bà Inglethorp, cánh cửa dẫn sang phòng cô
Cynthia có cài then hay không?
- Ồ! Có chứ, thưa ông. Nó luôn luôn như thế. Nó chả bao giờ được mở ra
cả.
- Còn cánh cửa dẫn sang phòng ông Inglethorp? Cô có nhận thấy nó cũng
được khóa hay không?
Annie do dự.
- Tôi không biết nữa, thưa ông. Cửa đóng, nhưng tôi không thể quả quyết
nó có được khóa trái hay không.
- Khi cô bước ra khỏi phòng, bà Inglethorp có khóa cửa lại sau lưng cô
không?
- Không, thưa ông, lúc đó thì không. Nhưng có lẽ sau đó bà ta đã khóa lại.
Bà ta thường khóa cửa buổi tối. Ít ra thì cũng cánh cửa ăn thông ra hành
lang.
- Cô có để ý đến một vết sáp dưới đất, khi cô dọn phòng hôm qua không?
- Một vết sáp ư? Ồ, không, thưa ông. Bà Inglethorp không dùng nến, mà
chỉ có một chiếc đèn ngủ thôi.
- Thế cô cho rằng nếu có vết sáp trên tấm thảm thì cô đã nhận thấy ư?
- Phải, thưa ông, và tôi đã xóa đi bằng một tờ giấy thấm và một chiếc bàn ủi
nóng.
Lúc đó, Poirot đặt lại câu hỏi đã đặt cho Dorcas.
- Bà chủ có bao giờ có chiếc áo màu xanh lục không?
- Không, thưa ông.
- Hay là một chiếc áo khoác, một chiếc áo choàng, hoặc… người ta gọi đó
là cái gì nhỉ - một chiếc áo vét thể thao?
- Không có cái nào màu xanh cả, thưa ông?
- Và không ai trong nhà có quần áo màu xanh sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.