kia mà.
Tất cả những câu hỏi đó lần lượt buột ra từ miệng chúng tôi, va chạm với
nhau.
Poirot nói một cách quả quyết, gần như máy móc.
- Ai ư? Đó là vấn đề. Tại sao ư? Ồ! Giá như tôi biết được! Khi nào ư? Từ
khi tôi ở đây ra, chưa đầy một tiếng. Còn về cánh cửa phòng, đó là một ổ
khóa bình thường và có lẽ chìa khóa của một cánh cửa nào đó trong hành
lang cũng có thể dễ dàng mở ra được.
Chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác. Poirot tiến đến bên lò sưởi. Bề ngoài trông
ông điềm tĩnh, nhưng tôi nhận thấy rằng đôi tay ông, do thói quen, khi sắp
đặt những chiếc lọ đựng đầy diêm quẹt, đang run mạnh.
- Chuyện gì xảy ra như thế này đây - cuối cùng ông bảo. Chiếc rương đó
chứa đựng một bằng chứng, thoạt nhìn thì có thể không mấy quan trọng,
nhưng lại đủ để gắn liền vụ giết người với tên sát nhân. Tên này cảm thấy
cần thiết cho sự sống còn của mình phải thủ tiêu nó đi trước khi người ta
phát hiện ra nó và hiểu rõ ý nghĩa của nó. Do chiếc rương bị khóa, hắn
buộc phải phá ổ khóa và qua việc làm đó đã để lộ sự hiện diện của mình.
Nhưng để cho hắn phải liều đến như thế thì cái bằng chứng ấy quan trọng
vô cùng.
- Nhưng nó có thể là cái gì chứ?
- Ồ! - Poirot kêu lên với cử chỉ phẫn nộ. Điều đó thì tôi cũng không biết
nữa. Có thể đó là một văn kiện nào đó, có thể là mảnh giấy mà Dorcas đã
nhìn thấy trong tay bà Inglethorp hôm qua. Còn tôi, tôi lại vụng về biết
mấy. Tôi đã không đoán được gì cả. Tôi đã hành động như một tên ngu
ngốc. Lẽ ra tôi không nên để chiếc rương ở đây mới phải. Lẽ ra tôi phải
đem nó theo cùng với mình. Ồ! Quả là ngu thật! Và bây giờ thì tất cả đã bị
biến mất, bị tiêu hủy! Nhưng biết đâu vẫn còn hy vọng? Chúng ta không
nên bỏ sót một dấu vết nào cả.
Ông lao ra khỏi phòng như một người điên, và tôi chạy theo ông ngay khi
đã định thần trở lại. Khi tôi ra đền đầu cầu thang thì ông đã mất hút.
Mary Cavendish đang đứng ở chỗ quẹo của cầu thang và nhìn theo hướng
mà Poirot đã biến mất.