THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 107

Ca Thơ cười nhẹ:
– Con xin phép ba, tụi con đi đây.
– Chạy xe cẩn thận nghe Diệu Linh, đường sá đạo này xe cộ nhiều lắm, Ca
Thơ tay lái còn yếu, cháu đừng để nó chạy xe nhé.
Diệu Linh cười:
– Cháu biết rồi, thưa bác cháu đi! Chị đi nhé Thi.
Diệu Linh đề máy chiếc Dylan, trước khi cho xe chạy, cô còn nhìn qua nhà
Quang. Cổng nhà Quang khép kín, nhưng trong sân có vài chiếc xe máy và
phòng khách nhà anh vọng ra tiếng cười nói rộn rã. Chắc nhà Quang đang
có khách nên anh đã không ra gặp Ca Thơ, Linh lao xe ra khỏi con hẻm
nhỏ.
Bà Hân vừa nghe tiếng còi xe ngoài cổng, bà bật đậy nói với chồng:
– Chắc con Linh về.
Ông Hân cười:
– Kiểu nhấn còi đó ngoài con gái cưng của em ra, còn lẫn với ai chứ. Bây
giờ em yên tâm được chưa? Để anh ra mở cổng cho con.
Bà so vai:
– Em chưa nhìn thấy Ca Thơ thì em chưa thể yên tâm. Anh cứ ngồi xuống,
em mở được mà.
Bà mau mắn chạy ra mở cổng. Diệu Linh ngạc nhiên:
– Chị Minh đâu, sao mẹ lại mở cửa?
Bà Hân cười nhẹ:
– Bộ mẹ không thể làm được công việc này hay sao?
– Con chỉ thấy lạ nên nói thế thôi. Chứ mẹ thì con đâu dám chê ạ.
– Cha cô, bẻm mép vừa thôi.
Ca Thơ kêu nhỏ:
– Người ta nói “mẹ hát con khen hay” chứ phải Diệu Linh múa mép đâu dì
ơi.
– Cháu chào dì.
Bà Hân cầm tay Ca Thơ:
– Cháu chịu lên nhà dì thì tốt quá rồi. Từ trưa đến giờ dì cứ lo cháu không
thể đi xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.