THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 133

Thơ không muốn phí phạm, đổ đồ ăn à một tội ác đấy.
Hai người nói chuyện thêm một lúc thì Ca Thi về tới. Bữa ăn được dọn lên,
Vĩnh Hoàng không khách sáo, anh ăn thật tình. Anh không dám nói rằng
đây là bữa cơm đầu tiên anh ăn thấy ngon miệng, Anh ăn nhiều hơn lúc ở
nhà, dù mâm cơm chỉ vẻn vẹn dĩa tép rang, thêm dĩa trứng chiên, dĩa dưa
cải chua do Thơ tự muối lấy và tô canh rau cải nấu tép giã nhỏ.
Ông Công gượng cười:
– Chắc cậu giám đốc chả ăn thế này bao giờ? Lẽ ra cha con tôi phải đãi cậu
đàng hoàng hơn.
Vĩnh Hoàng cười nhẹ:
– Bác đừng coi cháu là khách. Đúng thật, đây là lần thứ nhất cháu ăn cơm
rau nhưng lại rất ngon miệng bác ạ.
Ca Thơ cười toe:
– Anh nói nghe mắc cười quá. Cơm rau mà ngon nổi gì. Anh muốn an ủi
cha con em đấy thôi. Làm người, ai không thích ăn ngon, mặc đẹp hả anh?
– Anh thiệt lòng đấy.
Ca Thơ điềm nhiên:
– Muộn rồi, con lo dọn mâm chén còn học bài, đừng tranh luận nữa. Khẩu
vị của mỗi người cũng không nói trước được. Có thể anh ấy nói thiệt trong
lúc này.
Vĩnh Hoàng nhăn nhó:
– Ca Thơ! Em nghĩ sai về tôi rồi.
Ca Thơ ung dung:
– Cám ơn sếp, không chê cơm nhà tôi vậy là đủ an ủi cho con tôi rồi. Bây
giờ dùng cơm xong, tôi mời sếp về nhé. Tôi mắc cái tật của loài gà, ưa ngủ
sớm.
Ca Thi nghe chị nói, cô bé che miệng cười khúc khích. Chị Hai đúng là ngộ
thiệt, giám đốc đẹp trai, ga lăng thế, rõ ràng ảnh có tình ý với chị Hai. Thế
mà chị Hai cứ tỉnh lạnh à.
Tiễn Vĩnh Hoàng ra cửa, Ca Thơ xoay lưng tính gài chốt cửa, bỗng giật
mình bởi tiếng gọi thật nhẹ của Quang vang lên:
– Khoan đã Ca Thơ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.