THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 139

người, chả phải còn quá sớm à?
Quang kêu lên:
– Hải Đường! Em đừng đem chuyên tình cảm ra đùa, được không.
Hải Đường cười tươi:
– Kìa anh, em nghĩ Ca Thơ trước sau cũng trở thành cô hàng xóm dễ
thương nhất của em. Cũng như bao năm nay, chả phải anh luôn quí mến Ca
Thơ như em út hay sao.
Quay sang Ca Thơ Hải Đường cười nhẹ:
– Chị nói vậy không sai chứ Thơ?
Ca Thơ bối rối:
– Em ... dạ, em chưa nghe anh Quang kể về chị. Anh Quang không giấu em
bất cứ chuyện gì. Em không trách anh Quang đâu, bởi đây là chuyện hệ
trọng và chắc chắn anh Quang muốn dành cho em một bất ngờ.
Kiểu nói nước đôi của Ca Thơ khiến Hải Đường đủ thông minh để biết Ca
Thơ không phải cô gái dễ áp đặt:
Quang kêu lên:
– Ca Thơ! Chuyện này không phải như Hải Đường nói đâu.
Ca Thơ cay cay:
– Được vậy cũng tốt, có gì để anh phải giấu em đâu.
Đưa ly nước lên miệng, Ca Thơ chậm rãi uống, vẻ mặt Thơ bình lặng
nhưng ánh mắt đẹp của Thơ không giấu được nét buồn mênh mông. Hình
như Thơ chưa thật sự cảm nhận được tình cảm cô đành cho Quang vương
mang nhiều thương yêu mà xưa rày cô đơn giản nghĩ đó là tình anh em.
Bây giờ trực tiếp tai nghe mắt thấy người ta của anh Quang vừa xinh đẹp
vừa môn đăng hộ đối cùng Quang, Ca Thơ mới buồn, nỗi buồn từng chút
len vào hơi thở, mạch máu của Thơ. Nỗi buồn chưa tên gọi đã bị tan thành
những áng mây rất nhỏ, lang thang không chỗ trụ lại.
Ca Thơ đứng lên, cô nhẹ tênh:
– Cám ơn anh chị đã cho Thơ cuộc hội ngộ này. Bây giờ Thơ xin phép
không làm vật cản giữa hai người nữa.
Hải Đường tỏ vẻ thân thiết:
– Thơ! Xin lỗi em nhé! Lần sau gặp lại chị nhất định không để em về sớm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.