THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 14

mới nộp được đơn vô.
Cắn nhẹ vành môi. Ca Thơ chậm rãi phủ phấn lên mặt mình. Việc trang
điểm hết sức đơn giản với phần lớn các cô gái, không ngờ lại khó khăn với
Ca Thơ.
May là Ca Thơ sẵn có nước da trắng hồng, khuôn mặt đầy đủ nét thanh tú,
chỉ cần dùng cây chì màu nâu, kẻ lên hàng lông mày một đường sậm, đôi
mắt Ca Thơ đã trở nên sắc sảo, lung linh hơn. Ca Thơ ngập ngừng một chút
rồi buông cây son xuống bàn. Bờ môi Thơ vốn đã rất đỏ, rất quyến lũ, sự tự
nhiên ở bất kỳ góc độ nào cũng dễ chịu hơn. Mặc vào người chiếc quần
jean đã bạc đầu gối, chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh da trời, khoác thêm
chiếc áo jean bên ngoài.
Ca Thơ tự bằng lòng khi ngắm mình trong gương.
– Con đi đâu mà ăn mặc nghiêm chỉnh vậy Thơ?
Giọng ông Tuấn Công bất chợt cất lên khiến Thơ bối rối. Ba cô đã dậy từ
khi nào, ông lặng lẽ ngồi trong chiếc ghế xếp, nên Thơ không thấy Ông.
Cô nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin:
– Còn sớm ba dậy làm gì cho muỗi chích?
Ông Tuấn Công âm trầm:
– Ba ngủ không được con gái ạ.
– Ba lại nghĩ đến mẹ con à? Hãy quên bà ấy đi để thấy lòng nhẹ nhàng ba ạ.
Mẹ không xứng đáng được chúng ta tha thứ.
Ca Thơ đắng ngắt.
Ông Tuấn Công thở dài:
– Lỗi tại ba, con ạ. Ba là người đàn ông vô tích sự, chẳng thể đem lại niềm
vui, hạnh phúc, sự no đủ cho vợ con. Bây giờ ba còn là gánh nặng cho con
nữa.
Ca Thơ nhẹ giọng:
– Ba đừng nói thế. Cha mẹ chính là điểm tựa cho con cái. Ba sống được là
điều hạnh phúc cho chị em con. Con sẽ như cánh chim lạc loài, côi cút giữa
trời đêm giông bão, nếu ba bỏ chúng con ra đi. Ba đừng tự dằn vặt mình
nữa nhé.
Ông Tuấn Công thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.