THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 146

Hoàng! Anh làm ơn thì làm ơn cho trót được không?
Vĩnh Hoàng cười cười:
– Tất nhiên là được.
– Vậy anh giúp Thơ ra viện nhé!
– Tôi đâu nói sẽ để Thơ về. Ý tôi là Thơ hãy yên tâm nằm đây, tôi sẽ cho
người đến chăm sóc em.
Ca Thơ chối phắt:
– Ôi Thơ không chịu đâu. Ba Thơ vốn là người hay lo lắng, ông sẽ không
chịu để Thơ nằm đây mà không người thân chăm sóc.
Chợt nhớ, Thơ rên rỉ:
– Anh Hoàng! Nãy giờ anh đã báo cho gia đình Thơ biết tin giùm chưa?
Vĩnh Hoàng lắc đầu:
– Anh lo quá, khi Thơ mãi không mở mắt đã nhớ báo cho ai đâu. Anh gọi
điện nhé!
Ca Thơ hỏi Hoàng:
– Khỏi cần nữa, chuyện không muốn cũng xảy ra rồi. Anh cứ đưa Thơ về,
như vậy tránh ba và em gái Thơ tìm đến bệnh viện.
– Nhưng mà ...
Ca Thơ gắt lên:
– Thơ năn nỉ nãy giờ đói bụng, khô họng rồi. Anh không chịu, thì anh cứ
làm thủ tục mà nằm việc, Thơ tự tìm cách để về nhà.
Vĩnh Hoàng bối rối. Anh chả lạ gì tính khí Ca Thơ, nói sao làm vậy. Thôi
thì đành chiều ý Thơ để tránh những rắc rối vậy.
Hoàng chép môi:
– Được rồi Ca Thơ! Tôi chịu thua rồi, Thơ chịu khó nằm yên chờ tôi thêm
một lát. Cấm cử động nhiều kẻo vết nứt toác thêm ra, phải bó bột lại còn
khổ đấy. Dù gì cũng phải báo qua bác sĩ một tiếng.
Ca Thơ gật đầu:
– Tôi sẽ chờ. Nhưng anh mua cho tôi ổ bánh mì, tôi ăn tạm, đói quá à.
Vĩnh Hòang cố giấu nụ cười. Anh không mua bánh mì mà mua vô một tô
cháo thịt bằm nóng hổi. Anh bảo:
– Ăn cháo nóng cho khỏe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.