THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 144

– Tại sao Thơ phải nắm viện? Chân của Thơ sao giống bị gãy vậy anh
Hoàng? Đau lắm, đúng bị gãy phải không sếp?
Bình thường Thơ không bao giờ gọi lung tung như vậy. Vĩnh Hoàng trầm
tĩnh:
– Không trầm trọng như Thơ nghĩ đâu. Tôi nói thiệt đó, Thơ yên tâm, coi
bác sĩ khám đã nhé.
Ca Thơ đưa mắt nhìn nữ bác sĩ đứng kế bên Vĩnh Hoàng. Cô nghe Hoàng
nói:
– Nhờ bác sĩ khám rồi cho bệnh nhân chụp X quang xương.
– Tôi biết mình phải làm gì, phiền người nhà ra ngoài đã nhé.
Vĩnh Hoàng trước khi bước ra, còn nhìn Thơ thật lâu. Ánh mắt anh chứa
đầy vẻ xót xa, chia sẻ và động viên.
Bác sĩ Ánh Hoa khám cho Thơ thật lâu. Sau đó bác sĩ kê toa vào bệnh án
rồi bảo cô điều dưỡng:
– Em đưa bệnh nhân đi chụp X quang, làm xét nghiệm máu giùm chị.
Ca Thơ mếu máo:
– Chân em gãy hả bác sĩ?
Bác sĩ Ánh Hoa từ tốn:
– Tôi nghĩ không nghiêm trọng như thế. Khả năng nứt xương thì nhiều hơn.
Phải chụp X quang mới có được kết luận chắc chắn.
Ca Thơ hoang mang, cô vẫn không hiểu tại sao cô lại vào viện, bị gãy chân.
Đặc biệt là gia đình cô không thấy ai cả, nhưng sếp thì có mặt đúng lúc,
đúng nơi cô phải nằm viện. Thật không thể hiểu nổi. Rốt cuộc thì Ca Thơ
phải bó bột vì xương chân trái quả thật bị nứt.
Nhìn cái chân bị băng bột trắng toát, cứng ngắt. Ca Thơ òa khóc ngon lành.
Vĩnh Hoàng vỗ về:
– Đừng khóc Ca Thơ! Chỉ nứt xương thôi chứ có gãy chân đâu. Lỡ rồi coi
như Thơ được nghỉ khỏe ít ngày cũng tốt.
Ca Thơ trệu trạo:
– Anh còn nói thế nữa. Cả nhà trông vào một mình Thơ đi làm giờ phải
nằm một chỗ đúng lúc nhỏ em gái chuẩn bị thi học kỳ thế này, ba Thơ vừa
yếu, vừa là ... ba, thì ai giúp Thơ đi lại chứ? Mà ... anh biết tại sao Thơ bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.