THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 145

gãy chân không?
Là ai đã tông vào Thơ?
Vĩnh Hoàng hơi cười:
– Thơ tự té ngã, lọt xuống đường cống, có ai tông vào Thơ đâu. Thơ không
nhớ gì à?
Ca Thơ chớp mắt:
– Thơ ... ừ! Thơ nhớ rồi, lúc ở trong quán nước ra, Thơ đi bộ trên vỉa hè.
Tự nhiên thấy chóng mặt rồi té. Nhưng ... sao anh Hoàng biết để đưa Thơ
vô đây thế?
Vĩnh Hoàng nhẹ giọng:
– Tại tôi cô “phần sổ” gắn với số mệnh của Thơ thì phải. Tôi đang đi công
chuyện, chả hiểu sao tới quãng đường đó xe lại hỏng nên tôi đã kịp phát
hiện ra Thơ.
Dù không mấy tin ở câu nói của Hoàng, Ca Thơ cũng không thể “cong môi,
phồng má” cãi lấy được như mọi lần. Bây giờ cô đang là “thương binh”,
một thương binh loại nặng nữa kìa. Với cái chân bó bột này, Thơ sẽ phải
phụ thuộc vào mọi người. Cô không thể không thừa nhận, Hoàng đã cứu cô
kịp thời.
CaThơ cắn môi:
– Cám ơn anh nhé, giám đốc!
Vĩnh Hoàng bật cười:
– Ở bệnh viện, đừng gọi tôi như thế. Tôi ghét bị người ta bàn tán lắm.
Vĩnh Hoàng ân cần:
– Bây giờ Thơ nằm đây, tôi đi làm thủ tục nhập viện.
Ca Thơ kéo tay Hoàng:
– Ngoại trừ cái chân ra, tôi không bị đau chỗ nào nữa. Anh nói bác sĩ cho
tôi về nhà được không?
Vĩnh Hoàng nói:
– Không được, dù thế nào cũng cần nằm lại để bác sĩ người ta theo dõi vài
ngày chứ.
– Thơ năn nỉ anh đấy. Nằm viện, sẽ khiến ba Thơ vất vả, lo lắng. Ca Thi sẽ
phải tới đây chăm sóc Thơ. Trong lúc nó đang cần thời gian để học. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.