THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 150

mắt và đôi chân. Mắt để nhìn và chân để đi tới đi lui. Nếu phải gãy chân thì
đời con gái tôi chả biết sẽ thế nào nữa. Cám ơn cậu giám đốc!
– Bác! Sao bác lại cám ơn cháu. Bác nói vậy cháu khó nghĩ lắm ạ.
– Tôi nói sai đâu, nếu không gặp cậu chả biết con tôi xoay sở ra sao nữa.
Vĩnh Hoàng nhẹ giọng:
– Ai gặp Thơ trong hoàn cảnh ấy cũng sẽ giúp như cháu thôi. Bây giờ cháu
phải về, bác và em nhớ cho Thơ uống thuốc đúng toa theo lời dặn của bác
sĩ.
Nhất là đừng để cô ấy cử động nhiều.
Ca Thi chớp mắt:
– Em biết rồi, cám ơn anh Hoàng Vĩnh Hoàng vỗ vai Quang, hạ giọng:
– Hai người hình như có chuyện buồn nhau phải không? Ca Thơ nhạy cảm,
dễ tin người, cậu không đủ sức bảo vệ Ca Thơ, tôi sẽ giành cô ấy đấy.
Quang nhìn Hoàng:
– Cám ơn lời nhắc nhở của anh. Tôi hứa không để Thơ bị người ta làm tổn
thương lần nữa.
– Cám ơn anh!
Vĩnh Hoàng trước khi về, anh bảo Ca Thơ:
– Yên tâm điều trị bệnh, tôi ký giấy cho Ca Thơ nghỉ phép đấy.
Ca Thơ cắn môi:
– Nhưng tôi còn chưa hoàn thành hai bộ mẫu vẽ cuối.
– Tôi sẽ đem mẫu thiết kế tới. Thơ giúp tôi cách chọn gam màu, cắt mẫu,
tôi nghĩ tôi sẽ làm đựợc.
– Có lẽ cũng không còn cách nào khác. Thôi tùy anh.
Vĩnh Hoàng vừa về thì bà Vũ chạy sang. Bà nhìn Ca Thơ thật lâu mà không
nói câu gì. Ca Thơ bối rối:
– Bác chưa ngủ hay sao mà biết cháu bị rủi ro để qua thăm cháu ạ.
Bà Vũ chép miệng:
– Tụi nhỏ kháo nhau rầm trời. Bác nóng ruột quá, Thơ à, phải lỗi từ con bé
Hải Đường không?
Ca Thơ đưa mắt nhìn ông Công thấy ba đang hối Ca Thi pha trà đãi khách.
Cô hạ giọng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.