THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 152

– Không nói thì không nói. Làm gì con trừng mắt với mẹ chứ. Ai biểu con
muốn bắt cá hai tay.
Cách nói của bà Vũ khiến ông Công ngạc nhiên. Mặt Ca Thơ nhăn nhúm,
còn Quang thì rên rỉ:
– Mẹ cũng nói như thế thứ hỏi con còn cách gì để thuyết phục Ca Thơ hiểu
con chứ? Chả lẽ mọi người muốn con phải đánh, phải mắt Hải Đường?
Ca Thơ lên tiếng:
– Anh Quang, không phải bác gái nói vậy là đổ hết lỗi cho anh đâu. Anh
đừng lo Thơ buồn. Chuyện gì cũng có cách để quên mà, ăn thua mình đủ
can đảm đối diện không thôi. Thơ nghĩ chị Hải Đường và anh đúng là một
cặp trời sinh. Thơ chúc mừng anh đấy.
Quang quạu đeo:
– Em còn dùng cách này để chọc buồn trái tim anh. Anh thề sẽ phá nát tất
cả.
Ca Thơ cau mày:
– Anh nói vậy là ý gì?
Bà Vũ vội vàng:
– Thơ à! Cháu mặc kệ nó đi! Cả con bé Hải Đường nữa. Dẫu thế nào bác
cũng không để nó bước vào nhà họ Phan đâu.
Ca Thơ thở dài. Cô đói và rất mệt. Tô cháo không giúp cô thật sự no bụng.
Nhưng viên thuốc cô uống khiến cô vật vờ và thèm ngủ. Cô chỉ muốn mẹ
con bà Vũ về nhà để cô ngủ. Nhưng nói ra miệng khác nào cô đuổi khách.
Bà Vũ chả phải xưa rày rất yêu thương chị em cô sao?
Vừa may Ca Thi dọn lên bàn mâm cơm rau. Mẹ con bà Vũ đành phải cáo
từ ra về. Ca Thơ bảo Ca Thi đóng cửa, ba cha con im lặng ăn cơm. Tất
nhiên là Thơ ăn rất nhanh vì đói. Cô buông chén cơm chưa kịp uống thuốc
là đã ngủ liền. Ông Công khẽ lắc đầu, nhìn con mà lòng người cha nặng
trĩu.
Vĩnh Hoàng trở thành khách nhà Ca Thơ một cách hợp pháp. Anh đem mẫu
thiết kế trang phục cho nhóm ca lứa tuổi l8, l9 tới để Thơ sửa mẫu. Dù
không được đi lại nhiều, nhưng Ca Thơ vẫn cố gắng chịu đựng cơn đau từ
vết thương để hoàn chỉnh mẫu trang phục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.