THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 154

– Được chơi vốn là sở thích của mấy cô con gái nhà giàu. Mẫn Chi là cháu
nội bà tổng giám đốc Mai Lan, đời nào bà ta để cô cháu cưng của mình thất
sủng trước thiên hạ.
– Đúng ra anh nên an ủi Mẫn Chi.
– Tại sao lại là tôi?
– Anh hỏi câu này nghe mắc cười quá đi! Anh là bạn trai chị ấy, lúc này
anh không an ủi, động viên chị ấy thì ai sẽ giúp Mẫn Chi tìm lại niềm tin
chứ?
Vĩnh Hoàng nhìn xoáy vào mặt Ca Thơ, ánh mắt Hoàng khiến Ca Thơ thấy
bối rối. Cô kêu lên:
– Sao hả? Mặt Thơ dính lọ nghẹ à? Thơ có làm gì để dính bẩn chứ?
– Thơ có làn da rất đẹp Lời Vĩnh Hoàng nhẹ như khói sương.
Ca Thơ so vai:
– Thơ không quen đi tàu bay giấy, dễ bị gió quật rách lắm. Thơ càng dị ứng
với cách nói giống như “tán gái” của anh.
Vĩnh Hoàng thản nhiên:
– Thì ... tôi đang tán em thật đấy. Liệu em chấp nhận được tôi không kìa.
Ca Thơ cũng tỉnh bơ:
– Tiếc nhỉ, giá như anh nói câu này sớm hơn một chút, có lẽ Thơ đã chấp
nhận anh.
Vĩnh Hoàng cầm tay Thơ:
– Em không nói dối được tôi đâu, tôi không tin em yêu Quang.
Ca Thơ mím môi, rút tay lại:
– Nếu tôi nói tôi yêu anh ấy thì sao?
Vĩnh Hoàng tỉnh rụi:
– Thì đã không xảy ra chuyện Thơ té nhầm rãnh cống nước và phải nằm 1
chỗ thế này.
Ca Thơ cau mày:
– Hình như anh đang theo dõi tôi đúng không?
Vĩnh Hoàng so vai:
– Tôi không đi rình người ta yêu nhau đâu. Tại tôi không muốn “nhà thiết
kế Ca Thơ” của tôi có rủi ro. Nên âm thầm theo em vì suốt 1 tháng, vì tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.