THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 155

và cả em đều ngủ rất ít, bù lại tôi được bà tôi bồi dưỡng tối đa. Còn em thì
ngoại trừ cơm rau đậu hủ. Em chẳng dám ăn cá thịt, nên việc em bị thiếu
máu dẫn đến chóng mặt hoa mắt, tôi thấy mình có một phần trách nhiệm.
– Không ngờ anh là một giám đốc đầy tình người như thế.
Vĩnh Hoàng trầm tĩnh:
– Tôi không tốt như lời khen của em đâu. Thật ra thì ... tôi ...
Ca Thơ ngạc nhiên trước sự ngập ngừng, bối rối của Hoàng. Anh vốn tự
tin, bản lĩnh kia mà.
Ca Thơ kéo tay Hoàng:
– Này! Anh không bị chuột rút lưỡi đấy chứ. Thật ra thì sao hả?
“Chua quá vẻ tinh nghịch hiện trên ánh mắt Thơ khiến Hoàng thót tim. Đã
lỡ lời, anh im lặng lúc này nghĩa là anh tự đánh mất cơ hội của mình.
Không thích, không yêu thì mắc chi anh phải ngại “con nhím xù” này chứ.
Phải liều thôi, kẻo anh chẳng có thời gian chạy đua cùng Quang nữa”.
Hoàng nghĩ thầm, và đúng lúc ấy, anh nhìn thấy Quang ở cửa. Vậy là
Hoàng vội ôm lấy Ca Thơ. Anh cảm nhận được sự ngỡ ngàng chống đối từ
cô, nhưng anh mặc kệ:
– Thì tôi yêu em, hiểu không Thơ? Ca Thơ bàng hoàng:
– Anh nói cái gì? Anh yêu tôi ư? Giám đốc, tôi xin anh đừng đùa kiểu này
nhé!
Vĩnh Hoàng trầm giọng:
– Tôi nói bằng ttái tim của tôi mà.
Ca Thơ đẩy Hoàng ra. Cô không biết rằng Quang đã xoay bước bỏ đi. Cô
hất mặt:
– Anh nói anh yêu tôi? Vậy còn cô cháu gái kiêu kì của bà tổng giám đốc
Mai Lan? Anh cất tình yêu của cô ta ở ngăn nào trong tim anh hả?
Vĩnh Hoàng so vai, giọng anh đầy khẳng khái:
– Tôi không yêu Mẫn Chi! Người khiến tôi rung động là em. Ngay lần đầu
tiên tôi bị em đụng nhằm ở bệnh viện. Nét mặt, thái độ của em khi đó đã
khiến tôi lao đao.
Ca Thơ nhếch môi:
– Anh đừng làm thơ nữa, tôi rất ghét người ta tán tỉnh mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.