THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 184

– Những lúc thế này, ta mới thấy không có anh chị em, là một sự trừng phạt
êm ái của ông trời. Buồn phát khóc.
Ca Thơ khẽ nói:
– Nhưng ta nhớ hồi nhỏ Linh bảo một mình để được chiều chuộng, được ăn
tất cả những gì ba mẹ làm ra cơ mà.
– Ôi! Nhắc làm gì, ba cái suy nghĩ dại khờ hồi con nít ranh. Anh Hoàng
cười cho kìa.
Vĩnh Hoàng so vai:
– Anh khác gì Lính đâu, đến bây giờ cảm giác cô độc vẫn bủa vây anh, giá
như anh còn thêm vài đứa em họ cũng tốt. Nhiều khi nhìn ngoại thui thủi
một mình giữa căn nhà rộng thênh thang anh lại chạnh lòng thương bà và
ngậm ngùi nhận ra lý do tại sao bà muốn anh sớm cưới vợ.
Diệu Linh nhìn Ca Thơ:
– Từ chỗ anh Quang tới đây hả?
Ca Thơ gật đầu:
– Đêm qua ta mơ thấy ảnh.
– Ảnh nói gì không?
– Khuyên ta lấy chồng.
Diệu Linh thở dài:
– Đến giờ ta vẫn không thể chấp nhận chuyện anh Quang ra đi. Càng bất
ngờ hơn khi tên ta được anh trân trọng ghi vào nhật ký như một dấu ấn cuối
đời.
Ông trời đem anh đi cũng là muốn Linh, anh Hoàng và Ca Thơ tránh được
những xung đột không nên có.
Vĩnh Hoàng chậm rãi:
– Anh nhiều đêm phát điên lên vì nghĩ Ca Thơ sẽ trở thành con dâu nhà ba
mẹ Vũ. Quang xứng đáng để chúng ta trân trọng cậu ấy.
Diệu Linh đẩy đĩa bánh, bông lan về phía Ca Thơ:
– Ăn đi Thơ! Bánh tao mua ở tiệm Đức Phát đấy. Nghe lạ tai hay sao mà
nhìn, tự nhiên Linh thích “mày tao chi tớ” để không khí bớt căng thẳng vậy
mà.
Ca Thơ khẽ cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.