THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 186

Câu chuyện cứ đều đều xoay quanh đề tài gia đình và công việc. Đúng 7
giờ tối thì Ca Thơ ra về. Hoàng chở cô về đến đầu con hẻm, Thơ bảo:
– Anh về luôn đi, để ngoại ở nhà hoài một mình tội nghiệp lắm. Thơ tự vào
nhà được.
Vĩnh Hoàng xiết chặt tay Thơ:
– Ngoại nói lâu rồi em không ghé, bà tỏ ý trông em đó. Hay là chiều mai
đến nhà ăn cơm cùng bà cháu anh một bữa nhé.
Ca Thơ gật đầu:
– Cũng được.
Chờ cô khuất sau lối rẽ trong con hẻm đầy bọn trẻ đùa giỡn. Hoàng mới lái
xe về nhà. Anh chưa kịp nhấn chuông cổng thì Mẫn Chi từ đâu bước tới ôm
anh thật chặt:
– Anh Hoàng! Em nhớ anh quá!
Hoàng bối rối:
– Mẫn Chi! Là em hả? Bỏ anh ra đi, chuyện gì vô nhà nói nhé.
Mẫn Chi lắc đầu:
– Em không vô đâu. Em muốn anh lái xe đưa em đi chơi một lần. Lâu lắm
rồi anh không còn dẫn em đi ăn nữa. Vậy mà nói là thương em như em gái.
Xạo thì có.
Vĩnh Hoàng kiên nhẫn:
– Về đến cổng mà không vô, ngoại biết sẽ buồn anh lắm. Anh không muốn
bà buồn Mẫn Chi ạ.
– Anh không nói, em không nói làm sao bà biết. Dù gì anh cũng sắp kết
hôn.
Chả lẽ anh không thể cho em thêm một lần được anh đưa đi dạo à?
Cô năn nỉ mãi, cuối cùng Hoàng đành phải gật đầu đồng ý:
– Chi muốn đi đâu?
Mẫn Chi cắn môi:
– Tới phòng Karaoke được không anh?
Vĩnh Hoàng nói:
– Sao anh cũng đồng ý, vì anh không muốn em hận anh mãi.
Mẫn Chi thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.