THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 66

– Tao nhớ rồi, mày ... tao đã gặp mày đi chung Diệu Linh.
– Một trí nhớ khá tốt. Tiếc rằng cách nói năng của cô chả mấy khi được
chuẩn mực cho lắm. Người học thức ai lại “mày tao chi tớ” như dân bụi đời
thế.
Mẫn Chi tức đỏ mặt:
– Hạng công nhân như mày, như thế cũng quá lịch sự rồi. Tao thật buồn khi
Đông Phương có những loại công nhân vô học. Hèn gì, đến giờ này, công
ty vẫn chưa tìm được chuyên viên thiết kế giỏi. Chả phải lý do vừa thiếu
nguyên liệu, thiếu nhân tài à?
Ca Thơ so vai:
– Cô tự tin như thế chắc hẳn cô đã có trong tay tập thiết kế thời trang dự
thi.
– Đúng đấy! Mày nói với mẹ con bà Hân, tốt nhất là rút khỏi cuộc thi, như
thế cái công ty “cỏn con” của bà ta sẽ được tồn tại, trứng mà đòi chọi đá e
rằng công ty của bà ta sẽ tan tành mây khói đấy.
– Chưa chắc đâu.
– Mày nghĩ Diệu Linh đủ sức thi với tao à?
– Diệu Linh học thiết kế cho vui, nó không coi đây là nghề nghiệp, nó thua
cô là chắc. Song dì Hân thì không đâu:
Mẫn Chi cười mỉa:
– Dựa vào bản lĩnh của người đàn bà nhà quê, vừa ti toe giàu, học đòi làm
tỉ phú thành phố ấy à. Tức cười quá.
Ca Thơ mím môi:
– Cô khinh người thái quá đấy. Tôi muốn chờ xem kết cục cuối, ai là người
thắng cuộc.
Dứt câu Ca Thơ hất tóc bỏ đi. Bà Nam Phương nhíu mày hỏi Nhã Phương:
– Cô gái ấy là ai thế? Người của chúng ta à?
Nhã Hương từ tốn:
– Thưa bà! Cổ là thư ký riêng của giám đốc Vĩnh Hoàng, chả lẽ bà tổng
không biết?
Bà Nam Phương chép miệng:
– Tôi nhớ rồi. Vĩnh Hoàng đã báo cho tôi, nó tuyển thư ký. Tôi cứ lo nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.