THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 68

Bà Phương nhẹ tênh:
– Vĩnh Hoàng từ trước giờ vốn không mê kinh doanh thời trang. Nó chỉ vì
bà.
Mẫn Chi cười cười:
– Bà cho phép cháu giúp bà nhé.
Bà Phương điềm tĩnh:
– Ai lại làm thế hả cháu. Dù cháu được bà chọn để trở thành cháu dâu
tương lai. Nhưng việc ấy còn chưa đến đầuđến đũa, cháu không thể vì Vĩnh
Hoàng, bán đứng sự kỳ vọng của gia đình cháu.
– Cháu tình nguyện kia mà.
– Bà hiểu, nhưng bà không thể. Một ngày làm con, thì suốt đời phải hiếu
thảo, huống hồ cháu mang họ Cao, là máu thịt của dòng họ. Cháu vì thằng
cháu của bà mà quên đi cái tình, cái hiếu thì bà thật sự coi thường cháu. Tốt
nhất cháu cứ để mọi việc trôi theo tự nhiên. Dù thắng hay bại, bà cũng dựa
vào thự lực của công ty bà.
Mẫn Chi rất muốn hỏi bà Phương về Vĩnh Hoàng. Nhưng thái độ của bà
hôm nay bắt Chi phải e dè, thận trọng. Chắc câu chuyện hồi nãy giữa Chi
và con nhỉ Ca Thơ đã lọt vào tai bà. Lẽ đời, ai lại bỏ người nhà, bênh vực
kẻ đối địch của mình bao giờ. Coi như Ca Thơ là người nhà của bà Phương
trong trường hợp này cũng đúng thôi. Khôn ngoan, Mẫn Chi nói chuyện
phiếm cùng bà Phương vài câu rồi xin phép ra về.
Bà Nam Phương trở lên phòng giám đốc. Vĩnh Hoàng kêu nhỏ:
– Bà ngoại, chả phải ngoại nói sáng nay ngoại không khỏe hay sao? Bây
giờ ngoại còn đến công ty. Có phải vì ngoại không mấy tin tưởng cháu
không?
Bà Nam Phương lừ mắt:
– Đừng suy diễn lung tung. Ngoại già rồi, chuyện mệt mỏi cũng là thường
tình. Mệt một lúc rồi hết. Căn nhà chúng ta rộng như một tòa lâu đài, nhưng
lại quá ư vắng vẻ. Cháu muốn ngoại chết buồn ở nhà hay sao?
Vĩnh Hoàng thở dài:
– Cháu nói, nhưng bà ngoại đâu chịu nghe. Ngoại nên đón Hồng Lam về ở
cho vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.