THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 9

– Vậy thì mời cậu theo cô điều dưỡng qua phòng hồi sức của bệnh nhân.
Hắn quay lại, nheo mắt cười với Ca Thơ:
– Đừng mít ướt nữa nhé ? Mau rửa mặt sạch đi! Kẻo ba cô nhìn thấy cô lúc
này ông sẽ lên cơn tăng xông bất tử đấy.
Ca Thơ nhìn theo hắn ngẩn ngơ. Chao ơi là nụ cười của hắn, sao mà quyến
rũ quá vậy nhỉ?
Ca Thơ nhìn khuôn mặt mình trong tấm kiếng. Trời đất! Toàn máu dính đen
đậm trên má, trên trán. Ghê quá và tanh nữa. Vậy mà nãy giờ Ca Thơ cứ
nhởn nhơ trình làng trước bàn dân thiên hạ. Đúng là điên thật.
Rửa mặt xong, Ca Thơ trở ra ngồi trên chiếc ghế đài. Vừa đói vừa mệt, cô
đã thiếp đi lúc nào không hay. Cho tới khi một bàn tay lay mạnh vai Ca
Thơ, cô mới giật mình nhìn quanh, ánh mắt cô chạm và ánh mắt đẹp của
hắn. Cô vội kêu lên:
– Anh có sao hông. Ba tôi tỉnh chưa. Tôi mệt quá nên đã ngủ quên.
Hắn cười:
– Ba cô tỉnh rồi, vừa tỉnh là ba cô đã hỏi đến cô đấy. Tôi không sao, cô cần
tôi giúp chuyện gì nữa không?
Ca Thơ lắc đầu:
– Xin lỗi anh, thật ra lúc đó tôi bị đè nén tâm lý quá nặng, nên tôi đã trút
vào anh tất cả sự bức xúc của tôi.
Hắn nhẹ giọng:
– Tôi hiểu và thông cảm mà. Mọi việc giờ đã ổn, vậy tôi đi nhé!
Ca Thơ bối rối:
– Anh ... tôi đã làm mất thì giờ của anh một cách vô lý. Tôi rất muốn biết
anh vào bệnh viện làm gì?
Hắn hơi ngớ ra, rồi hắn kêu lên vẻ khổ sở:
– Thôi chết, bà tôi chắc nãy giờ bà rủa tôi nát nước. Tôi vô thăm bà ngoại
tôi, không ngờ tôi gây ra chuyện rắc rối. Chào cô nhé! Tôi phải đi.
Hắn lại cười, Ca Thơ chợt rung rinh con tim. Cô vừa nhận ra nụ cười của
hắn khiến trái tim vốn hơi bướng bỉnh của cô đang nhoi nhói rất khó chịu.
Hắn bước được hai bước, chợt quay lại:
– Cô bé, tên gì nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.