THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 520

THÁM TỬ KỲ DUYÊN

THÁM TỬ KỲ DUYÊN

Tài Tử Kim Thiền Khánh

Tài Tử Kim Thiền Khánh

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Chương 42

Chương 42

Chương 42

---

Trải qua hai ngày nặng nề,

Khôi Nguyên lúc thì tập trung suy nghĩ về vụ án. Khi thì gọi điện thoại

hỏi thăm cô muội muội của anh.

Hai ngày liền, Ngọc Trinh đến “nhà chúng tôi” chơi. Cô ấy ngồi từ lúc

sáng sớm cho đến cuối giờ chiều mới chịu về. Khôi Nguyên đã rất nhiều lần
khuyên cô ấy hãy ở lại với chúng tôi, nhưng, lần nào cô ấy cũng từ chối. Cô
ấy vẫn giữ bộ mặt đó, lạnh lùng băng giá, hình như cô ấy không có chút
cảm xúc nào. “Cô ấy là một người máy.”

Tôi lại rơi vào dằn vặt, tự trách bản thân mình nhỏ nhen, ích kỉ; khi tôi

cảm thấy ghét Ngọc Trinh. Càng ghét Ngọc Trinh bao nhiêu thì tôi lại thấy
mình nhỏ bé, tầm thường bấy nhiêu. Điều đó chứng tỏ tôi là người thiếu tự
tin, dấu hiệu của một kẻ thất bại, đại thất bại. Nhưng, tôi không thể lừa dối
chính mình, tôi muốn lờ đi tất cả, muốn tự tin ngẩn mặt lên cao, vậy mà tôi
làm không được. Khi họ ngồi gần bên nhau, tôi có cảm giác mình là kẻ thứ
ba, mình bị cho ra rìa, không ai thèm để ý đến mình, số phận mình vô
phước… sinh ra để thất bại và cô đơn, như vậy và mãi mãi vô lượng kiếp sẽ
như vậy. Tôi rơi vào mặc cảm tự ti, khí sắc trầm xuống, buồn phiền day dứt.

Tôi vò gạo nấu cơm, nén cho nước mắt và nỗi ấm ức chảy ngược vào

trong. “Ngọc Diệp à! Mày không được ích kỷ, hãy cao thượng lên, hãy nấu
cho họ những bữa ăn thật ngon để họ được vui vẻ, để họ có sức khỏe mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.