THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 518

cũng có thể gần gũi được. Đáng lẽ tôi phải nhận ra từ sớm kia. Anh là người
đàn ông đa tình, mái tóc xoăn là dấu hiệu sờ sờ đó, vậy mà tôi đã không
phát hiện sớm hơn. Anh ấy đẹp trai, tài giỏi, anh ấy có thiếu gì người phụ
nữ xinh đẹp, trẻ trung... tại sao lại cứ phải đi yêu một con vịt vừa mập, vừa
xấu xí, vừa ham ăn, thô lỗ như tôi.

“Hu... hu...hu...” Nước mắt ơi, sao mày cứ rơi hoài thế. Nín đi! Nín đi.

Đừng vì một người đàn ông như vậy mà làm khổ mình chứ. “Mày mạnh mẽ
lắm mà Ngọc Diệp, hãy đứng lên, đứng lên nào! Hãy chứng tỏ cho người
đàn ông đó thấy mày là một cô gái có lòng kiêu hãnh, không có tình yêu
của anh ấy mày vẫn sống tốt, vẫn là Ngọc Diệp của ngày nào, lạc quan, yêu
đời.” Phải rồi. Mày phải vui lên. Phấn chấn lên. Phải biết buông tay ra, hãy
chúc phúc cho anh ấy, vui cho anh ấy tìm được hạnh phúc của mình. Hãy
chôn tình yêu đó vào lòng. Mày không cần phải nó ra đâu, nếu có nỗi đau
thì hãy xin cho riêng một mình mày thôi. Mày sẽ làm được mà, mày rất
mạnh mẽ.

Tôi kéo chăn lau khô những dòng nước mắt. Hít vào một hơi thật sâu,

lấy lại tinh thần lạc quan vui vẻ.

---

Ngọc Trinh đã về,

Sau khi đưa cô ấy xuống dưới đồi trà, Khôi Nguyên trở lại, lập tức chạy

lên phòng gặp tôi.

- Cô làm sao thế Ngọc Diệp? Nãy giờ cứ ở lì trên phòng. Ngọc Trinh có

gửi lời chào cô đấy, muội ấy sợ làm phiền cô.

- Vậy à! – Tôi đáp hờ hững.

- Nhất định là có chuyện rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.