THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 517

cho một con gái mà anh gọi với cái tên thân mật là muội muội, anh bỏ mặc
tôi. “Hức... hức” Anh vô tâm lắm, anh ác lắm Khôi Nguyên à! Không thể
dằn lại dòng cảm xúc, không thể bịt lại những dòng chua xót trào lên trên
khóe mắt... Tôi chạy vào phòng, vùi mặt sâu dưới tấm nệm, lấy gối bưng
kín đầu, để hai người ở dưới nhà không nghe được tiếng tôi nức nở.

---

(...)

Tôi ngồi lặng lẽ một góc giường, úp mặt trên gối buồn rũ rượi. Ở dưới

kia, họ đang nói chuyện với nhau thân mật. Tôi còn nghe được cả giọng nói
của Khôi Nguyên, anh ấy đang lấy tôi ra làm trò cười cho cô muội muội của
anh ấy. Giọng nói trầm ấm ngày nào của anh, giờ phút này làm tôi ghét kinh
khủng.

Tôi vỡ mộng. Tôi đã ngây thơ trong tình yêu. Đã kết luận quá vội vàng

rằng: người đàn ông đó cũng có tình cảm với tôi.

Tôi xấu hổ và cảm thấy nhục nhã biết chừng nào, vì đã lỡ thể hiện trước

mặt anh ấy những biểu hiện vui sướng, hạnh phúc... lúc tôi, còn lầm tưởng
anh thích tôi, yêu tôi... tôi làm duyên, làm dáng, làm đủ trò hề... bây giờ
mới thấy bẽ mặt hay sao?

Người đàn ông đó không hề xem tôi là một đối tượng tiềm năng, về cơ

bản anh ấy chỉ coi tôi như một con ngốc. Muốn thì anh ấy hôn, thích thì anh
ấy đụng chạm. Chứ yêu thương tôi cái nỗi gì. “Mày ngu... ngu lắm Ngọc
Diệp... mày...trời ơi...iii...”

“Mặc kệ cô ta.” Tôi nhớ lại câu nói vô tình của anh ấy. Rồi... nước mắt

lại rơi. Tôi úp mặt vào gối khóc thút thít.

Tôi đã quá vội vàng. Đã quá dễ dãi. Tôi yêu anh bằng tình cảm chân

thật, anh đáp lại tôi bằng thứ tình cảm giả dối. Với người còn gái nào anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.