THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 117

- Không có gì đâu, tôi làm việc tiếp đây, chúc cô buổi sáng tốt lành!

Biểu hiện vui vẻ của Khôi Nguyên làm em ngạc nhiên. Em lắc đầu, nói

thầm trong bụng: “Anh ấy bị làm sao thế nhỉ? Chẳng giống anh ấy thường
ngày chút nào.”

Em đi uể oải xuống nhà bếp, trước tiên là mở mâm thức ăn ra xem phán

đoán của mình có đúng không.

Chính xác tuyệt đối!

- “Biết ngay mà. Ảnh chỉ có thể làm được mỗi món này thôi.”

Hai cái trứng gà ốp la bên trên có rắc mấy hột muối tiêu, hai ổ bánh mì

nóng giòn. Hôm trước chỉ có một ổ bánh mì, hôm nay tăng lên. Có lẽ Khôi
Nguyên “đã tinh ý”, biết em là đồ “tham ăn” nên đặc biệt thêm số lượng
bánh mì cho em. “Chàng ngốc của em, cám ơn anh!”

Em mỉm cười, cảm thấy rất hạnh phúc.

Đánh răng xong, vào nhà vệ sinh lau mặt, em mới để ý thấy đống đồ

hôm qua đi mưa đã không cánh mà bay.

Em vội chạy lên nhà hỏi Khôi Nguyên:

- Áo đồ ở trong thau, biến đâu mất rồi?

-Tôi đem đi giặt rồi.

Khôi Nguyên, đáp. Vẻ mặt ảnh đã trở lại như thường ngày, lạnh lùng,

khô khốc.

- Trời ơi! - Em thốt lên.

- Cô bị làm sao vậy, lần đầu tiên thấy đàn ông giặt đồ à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.