THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 118

- Không phải.

- Thế sao lại la lên?

- Anh giặt hết luôn sao? Kể cả đồ của tôi anh cũng...

- Phải, tôi đã thanh toán xong hết không bỏ sót cái nào. Nói cho cô biết,

giặt đồ cũng là một trong những cách giải trí khá thú vị, nó làm tôi bớt căng
thẳng.

- Hả? Anh giặt bằng tay hết luôn ư?

- Đúng vậy, tôi không có thói quen dùng máy.

Mặt em đỏ bừng lên. Nếu đúng như ảnh nói thì... ôi, xấu hổ chết đi

được. Chẳng lẽ cả đồ lót của em mà ảnh cũng động tay vào hay sao? Trời
ơi, đúng là xúi quẩy mà, biết vậy tối qua giặt luôn đi.

Em tự trách mình bất cẩn để xảy ra cơ sự này.

Khôi Nguyên điềm nhiên nói:

- Ngọc Diệp à! Thời buổi nào rồi mà cô còn ngại mấy chuyện đó. Tôi

nghĩ nó quá bình thường, nếu cô không muốn vậy thì lần sau tôi sẽ bỏ đồ
của cô ra là được thôi mà.

- Không, ý tôi không phải như vậy, nói chung là... thôi, thôi... tôi không

nói với anh nữa, tôi đi ăn sáng đây.

Em lo chuồng lẹ.

---

Ăn sáng xong, em và Khôi Nguyên bàn về kế hoạch sắp tới.

Em mở lời trước:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.