THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 213

“Hì hì, giọng ca của tôi thì có thấm vào đâu nếu so với anh Bính chúng

ta.” – Người tên Mỹ dùng những lời lẽ khiêm tốn, nhưng cách nói thì lộ rõ
sự tự kiêu.

“Phải đó, nãy giờ... anh Bính chưa hát bài nào cả, ây... ai lại để tụi em

chờ mãi thế... anh Bính ơi! Anh làm anh như vậy không tốt rồi... không tốt
rồi...” Một ông tóc dài nhếch nhác nói giọng lè nhè.

Ông Bính Lù, người thấp lùn nhất trong bọn, nhưng lại đô con nhất,

tướng tá ông ấy chẳng khác gì một cái lu, có lẽ tên Bính Lù từ đó mà ra.
Ông ta để tóc đinh lởm chởm, ở trần xăm xia đầy hình nào là: chuột bọ, rắn
rết, giây thép gai... Bên cầu vai trái của ông có hình xăm con mèo, với hai
chữ nhìn thấy rõ là “kiếp nghèo”. Điều đặc biệt làm mình và Khôi Nguyên
chú ý là vết sẹo bên má trái của ông ta.

Ông Bính Lù đứng lên, bước đi lảo đảo, ông nói lè nhè:

- Đệ... hãy đưa... cho huynh cây... cây đàn, hôm nay huynh... sẽ... sẽ...

phục vụ các đệ.

Cả đám vỗ tay ầm ĩ, ông Mỹ đưa đàn guitar cho Bính Lù chơi. Đêm nay,

Bính Lù sẽ trình diễn một ca khúc nhạc vàng trứ danh thiên hạ.

- Sau đây nam danh ca Quang Bính – ông Bính Lù tự phong danh hiệu

cho mình, - trình bày một ca khúc... rất... rất... nổi tiếng. Nào, dàn nhạc...
cho tông rê.

- “1, 2, 3... dzô!” – Cả đám bợm nhậu hùa theo.

“Bùm... chách-chách-chách bum... chách-bùm... chách-bum”

Tiết điệu Bolero vang lên nghe cũng có chút mùi vị, nhưng trình độ chơi

đàn của người chơi hình như quá tệ hại nên nghe ra dây này “đ.m” dây kia.
Kèm theo đó là tiếng gõ nhịp hòa theo của đám bợm nhậu. Tất cả những vật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.