THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 247

Mình giống như đứa con nít ngây thơ, mình đến gần để ảnh đeo mũ bảo

hiểm cho mình. Khôi Nguyên bắt đầu quan tâm đến mình rối đấy! Mình
thật hạnh phúc.

Hôm đó, mình mặc quần jean bụi bặm lắm, áo sơ mi kẻ sọc cũng bụi

bụi, tóc dài mình buột đuôi gà. Trông mình chẳng khác gì một cô gái giang
hồ. Mình phải tự hào về vóc dáng của mình, mình vô cùng quyến rũ, gợi
cảm.

Khôi Nguyên cũng đã thay bộ đồ lịch lãm, để khoác lên người bộ đồ

thám tử đặc dị của anh ấy, quần jean, bốt cao mũi nhọn, chiếc áo nhung đen
ôm gọn cơ thể, anh ấy không mang mũ thám tử mà để đầu trần, mình nhìn
lướt qua khuôn mặt mỹ tuyệt của ảnh, trên làn da ngăm căng mịn lún phún
những sợi râu, ảnh rất bụi bặm nhé! Tâm Đan. Dám cá với bồ, con gái
chúng mình đứa nào nhìn thấy ảnh cũng đem lòng yêu cho coi.

Chiếc cào cào nhảy vọt, mình ngồi sau lưng ảnh, không dám ôm eo ảnh

vì ngại ngần. Ảnh biết tâm lý của mình nên nói thẳng luôn:

- Ôm tôi vào đi!

Mình chỉ chờ có câu đó thôi, thế là mình ôm cứng ảnh. Thật là, sung

sướng quá thể, cứ như đang ở cõi tiên vậy, nếu có điều ước, mình chỉ ước
ảnh cho xe chạy đến một chỗ nào đó thật đẹp và lãng mạn bên hồ, ảnh dừng
lại, bước xuống, nâng cằm mình lên và hôn mình đắm đuối. Mình đã tính
rồi, khi đó mình sẽ kháng cự đôi chút, nhưng sẽ buông xuôi cho ảnh thích
làm gì thì làm. Ôi, mình bị làm sao thế này? “Mày tỉnh lại đi Ngọc Diệp
ơi!”

- Tôi đã biết chiếc cào cào của anh vì sao lại màu xanh lá cây rồi đấy!

Mình bắt đầu gợi chuyện.

- Nói tôi nghe xem nào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.