THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 248

- Vì con cào cào thường màu xanh.

- Ôi!

Khôi Nguyên thở dài ngao ngán.

- Sao vậy, không lẽ tôi nói sai?

- Đầu óc của cô đúng là...

- Anh phải nói đi chứ!

Mình hối thúc.

- Thôi, để tôi tập trung lái xe nào. Đường này nguy hiểm lắm, cô cũng

biết rõ còn gì.

- Nói đi!

- Để ngụy trang, cô vừa lòng chưa hả?

- Ồ, cũng đúng... cũng đúng.

- Hừ,

- Á, coi chừng!

Mình hét lên khi thấy chiếc xe bị mất lái xém chút đâm vào thân cây bên

đường. Khôi Nguyên nhanh như chớp chẻ tay lái qua rồi gập lại để chiếc xe
về đúng quỹ đạo. Mình thán phục tài chạy xe của ảnh. Con đường rất khó
đi, hết lắc qua bên này rồi lại chao qua bên kia, có khúc mình bị dồn lại
phía ảnh khiến cả ngực mình ép sát lưng ảnh, không còn thời gian để mà đỏ
mặt nữa, mình ôm dính lấy ảnh.

- Anh cừ thật!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.