Mình khen ngợi.
- Cô đã quá khen rồi.
- Anh học lái xe từ khi nào vậy?
Khôi Nguyên thắng “kít”, cho xe dừng lại. Tụi mình đã xuống được phía
dưới đồi trà.
- Xe bị làm sao vậy?
Mình thấy ảnh cho xe thắng lại, không nói năng gì, lạ quá mới hỏi.
- Chẳng bị làm sao cả.
- Vậy thì đi tiếp thôi.
- Tôi sẽ bỏ cô ở lại đấy nhé!
- Tại sao?
- Cô ngồi sau lưng tôi cứ hỏi hết cái này đến cái kia, có biết như thế rất
nguy hiểm không hả?
- Ơ,
- Lần này tôi bỏ qua, lần sau tôi cho ở nhà đấy.
- Anh...
Mình bắt đầu thấy khó chịu, mình rất dễ giận hờn. Mình định xuống xe
về lại. Mình xuống thật.
- Cô đi đâu đấy?
- Chẳng phải anh muốn tôi ở nhà còn gì. – Mình ấm ức.