THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 255

Khôi Nguyên rít một hơi thuốc, phả ra làn khói thơm phức, rồi từ tốn

đáp:

- Lười biếng như cô có mà hỏng chuyện. Cái tôi cần khai thác không

đơn giản là lời nói với những thông tin thôi đâu. Tôi cần quan sát nét mặt,
biểu hiện ngôn ngữ cơ thể của người đối diện để tìm thêm manh mối có giá
trị. Tôi đã từng thành công rất nhiều nhờ vào điều đó, con người dù có
thông minh đến mấy cũng không thể che giấu được vô thức của mình đâu.
Và một thám tử chuyên nghiệp phải biết khai thác mảnh đất màu mỡ đó trên
gương mặt bọn tội phạm.

- Chưa gì anh đã nói người ta là tội phạm rồi. Người ta là giáo viên đó

anh ạ!

Mình cảm thấy bực mình vì thái độ phách lối, kiêu ngạo của anh ấy.

Khôi Nguyên vẫn điềm tĩnh đáp:

- Tôi nói cô ta là tội phạm hồi nào?

- Anh vừa nói còn gì.

- Tôi thấy chúng ta đang mất thời giờ để đôi co đấy. Đi thôi!

Mình lấy chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây móc trên cần lái.

- Để tôi!

Khôi Nguyên định mang mũ cho mình. Cán cân tình yêu đang ngã về

phía mình, mình phải tranh thủ mà cho anh ấy một bài học mới được. Mình
làm cao:

- Không cần, để tôi tự làm lấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.